Chương 3 - Sống Vì Chính Mình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ông ấy ném cho tôi một cái nhìn khó chịu, lạnh lẽo đến thấu xương:

“Cũng biết đường mà về cơ đấy? Sao không chết luôn ở ngoài kia đi cho xong?”

“Chắc ở ngoài chẳng ai thèm chứa, nên mới phải vác mặt về nhà chứ gì? Ngoài tôi ra, ai thèm chứa bà?”

Tôi nhìn quanh căn nhà:

Bàn ăn ngổn ngang, bát đĩa bẩn ngập bồn rửa, sàn nhà vương đầy rác.

Tự dưng tôi bật cười.

Tôi không cãi, cũng chẳng khóc.

Chỉ lặng lẽ bước vào phòng, mở tủ, lấy va li.

Lần đầu tiên sau mấy chục năm, tôi thật sự muốn rời đi.

Không phải bỏ trốn.

Mà là giải thoát.

Tôi sẽ rời khỏi nơi từng gọi là “gia đình”.

Để bắt đầu một cuộc đời, cho riêng mình.

3

Không phải ông ấy rời khỏi tôi thì sống không nổi.

Mà là… chỉ cần tôi rời khỏi ông, ông ấy mới chẳng biết sống sao cho tử tế.

Ông ta đập mạnh tay xuống bàn, giọng đầy giận dữ, những lời khó nghe cứ thế tuôn ra.

“Bà xách va li làm gì? Định tạo phản à? Nếu đã muốn đi thì đi luôn, đừng có quay về!”

“Đến lúc khổ sở rồi lại khóc lóc cầu xin tôi, tôi cũng không cho bà bước chân vào cái nhà này nữa đâu!”

Con trai cũng hùa theo, mặt hằm hằm:

“Đúng đấy mẹ, mẹ không thể suốt ngày như thế được. Không làm việc nhà, không đón con, không nấu cơm… mẹ định sống kiểu gì đây?”

“Chẳng qua là không ai cho tiền chữa bệnh, mẹ có cần phải làm loạn lên thế không? Lớn tuổi rồi, sao còn trẻ con quá vậy!”

Tôi nhìn hai cha con họ, chỉ thấy buồn cười.

Đúng là cùng một khuôn đúc ra, ngay cả cách quát nạt tôi cũng giống hệt nhau.

Rồi con trai lại cau mày, chỉ vào con mèo trong lòng tôi:

“Còn nữa, mẹ mang con mèo này về làm gì? Dơ chết đi được!”

Tôi im lặng nghe họ cãi vã, để mặc cho họ trút hết những lời nặng nề.

Chỉ đến khi căn phòng im bặt, tôi mới chậm rãi mở miệng.

“Không làm việc nhà thì là không đứng đắn à? Không nấu cơm, không đón cháu thì bị coi là không ra gì sao?”

“Các người có tay có chân, chẳng lẽ mấy việc đó không tự làm nổi mà phải chờ tôi về?”

“Tôi vừa mới ph/ ẫ/u thu/ ật xong, nằm viện bao ngày, có ai trong nhà thèm hỏi tôi một câu không?”

Lần đầu tiên trong đời, tôi cất giọng thật to.

Cũng là lần đầu tiên, tôi dám phản kháng.

Trước kia, vì cái nhà này, tôi nhịn đủ điều.

Nhịn đến mức quên cả cảm giác mình là ai.

Giờ tôi mới hiểu, chính sự im lặng của tôi đã nuôi lớn thói coi thường trong họ.

Ba người họ đứng đó, không ai nói thêm được câu nào.

Bởi vì tôi nói toàn là sự thật.

Suốt bao năm qua họ sống nhờ vào sự hy sinh của tôi, hút cạn từng giọt sức lực của tôi, mà chẳng bao giờ thấy biết ơn.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào ông ta:

“Đủ rồi. Tôi đã kiểm tra hết tài khoản ngân hàng. Trong sổ tiết kiệm chẳng còn đồng nào.”

“Đừng tưởng tôi không biết ông đã bao lần lấy tiền trong đó mua quà cho người tình cũ của ông.”

Câu nói ấy, như dội một gáo nước lạnh lên đầu họ.

Cả phòng im phăng phắc.

Tôi gập mấy cái thùng giấy cũ, nhẹ nhàng đặt con mèo cam vào trong.

Ông ta đập mạnh tay xuống bàn, giọng đầy ngạo mạn:

“Thì sao nào? Tiền của bà, tôi tiêu thì đã làm sao? Tôi cần gì phải xin phép bà?”

“Bà tưởng bà là ai? Tôi mới là chủ cái nhà này, bà chẳng là cái gì hết!”

“Nhanh lên, đi nấu cơm! Đừng nói mấy lời vô ích! Với cả, đem con mèo đó đi vứt ngay đi, bẩn mắt quá!”

Ông ta càng quát, tôi càng thấy lòng mình bình lặng lạ thường.

Bốn mươi năm qua tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần những câu như thế.

Bốn mươi năm, tôi sống trong tiếng quát tháo, trong sự điều khiển và ép buộc của ông ta.

Ra ngoài, ông ta là người đạo mạo, nói năng nhã nhặn, ai cũng khen là mẫu mực.

Nhưng chỉ có tôi biết, ông ta là một kẻ thích kiểm soát, cộc cằn và tàn nhẫn.

Từ việc sắp xếp đồ đạc trong nhà, đến giờ giấc dọn dẹp, nấu ăn, đón cháu…

Tất cả đều phải theo ý ông ta.

Chỉ cần tôi làm sai, ông ta liền đập vỡ bát, hất tung bàn, coi như dằn mặt.

Bao năm qua tôi sống trong cái bóng của ông ta, trong nỗi sợ và sự uất nghẹn.

Nhưng lần này, tôi không còn sợ nữa.

Tôi kéo va li đến cửa, con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong thùng giấy.

Rồi tôi lấy tờ giấy ly hôn trong túi, ném mạnh xuống bàn.

“Chúng ta ly hôn đi.”

“Đây không phải là thương lượng, mà là thông báo. Cuộc hôn nhân này đã chẳng còn gì để giữ.”

“Còn Hạo Hạo – các người là cha mẹ nó, tự mà chăm.”

Cả nhà chết lặng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)