Chương 6 - Sống Vì Chính Mình
Đến tận lúc tôi rời đi, họ vẫn nghĩ rằng, rồi một ngày tôi sẽ quay về.
Nhưng họ đã lầm.
Hai cha con họ chưa bao giờ tự nhìn lại lỗi của mình, chỉ biết đổ hết sai lầm lên đầu tôi.
Gặp chuyện, không nghĩ cách giải quyết, chỉ biết tìm người gánh thay.
Tôi không buồn đáp lại, quay người bỏ đi.
Nhưng họ lại đuổi theo đến tận nơi tôi ở.
Con trai vừa khóc vừa gào:
“Mẹ! Mẹ độc ác quá! Sao mẹ nỡ đối xử với bố con con như thế?”
“Con bây giờ trắng tay, vợ bỏ, con mất, mẹ bảo con phải làm sao?”
“Bố bệnh, con không có tiền, mẹ có tiền lại không chịu giúp. Mẹ nhẫn tâm quá!
Con là con ruột mẹ, chẳng lẽ tiền mẹ không để lại cho con thì để cho ai?”
Tôi cười lạnh:
“Con ruột à? Còn tôi thì là gì? Tôi không phải mẹ anh sao?”
“Khi tôi bệnh, các người có ai chịu bỏ một xu chữa cho tôi không?”
“Các người chỉ nói một câu – ‘Bệnh này có chết đâu’ – để xua tôi đi.”
“Chính từ giây phút đó, tôi đã chết lòng với cái nhà này rồi.”
Sau khi ly hôn, con dâu tức giận đến mức làm loạn cả chỗ làm, khiến con trai bị đuổi việc.
Hai cha con giờ chẳng còn đồng nào, sống lay lắt từng ngày.
Đáng đời!
Đó là cái giá phải trả cho sự ích kỷ và vô ơn của họ.
Bảo vệ khu chung cư phải ra mặt, lôi cả hai người đi.
Từ tiếng chửi rủa ban đầu đến tiếng van xin cuối cùng, tôi đều làm như không nghe thấy.
Tôi đứng nhìn qua cửa sổ, gió thổi lạnh buốt.
Trong lòng bỗng nhẹ nhõm lạ thường.
Bởi cuối cùng, tôi cũng học được cách quay lưng – với những người chưa từng thật sự coi tôi là người thân.
7
Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến dáng vẻ của con trai khi còn nhỏ, khi ấy nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thông minh và đáng yêu vô cùng.
Nó từng là ánh sáng duy nhất trong cuộc hôn nhân đầy tuyệt vọng của tôi, từng là niềm an ủi duy nhất giúp tôi vượt qua những tháng ngày khổ sở.
Nhưng tất cả đã thay đổi, đến mức tôi không còn nhận ra nó nữa.
Mọi thứ đều đã khác, và tôi hiểu — đã đến lúc tôi phải sống cuộc đời mà mình muốn.
Hai cha con họ dọn đến sống gần khu chung cư tôi ở, tìm đủ cách để khiến tôi mềm lòng mà quay về.
Cho đến một đêm, tôi nhận được tin dữ — cả con dâu và ông ta đều được đưa vào viện cấp cứu.
Con dâu bị chính cha mẹ ruột bán cho một gã bạo hành để trả nợ, cô ta bỏ trốn, bị đuổi bắt, khi bị tóm lại thì bị đánh thừa sống thiếu chết, chạy trốn lần nữa thì gặp tai nạn xe hơi, được đưa vào phòng cấp cứu.
Còn ông ta — giữa đêm khuya, nghe tin Cố Tâm bỏ đi, liền dọa tự tử, nhảy từ tầng hai xuống.
May mà chỉ bị thương nhẹ, nhưng với người bảy mươi tuổi lại có bệnh tim, thì cú ngã đó chẳng khác nào một đòn chí mạng.
Họ đâu biết, số tiền một trăm hai mươi vạn đền bù kia, tôi đã gửi vào quỹ ủy thác.
Mỗi tháng tôi chỉ được rút một phần sinh hoạt phí, ngoài ra, chẳng ai có thể đụng vào.
Họ tìm đến tôi không phải vì tình nghĩa, mà vì tiền.
Không có khoản tiền ấy, tôi sống hay chết họ cũng chẳng buồn bận tâm.
Tôi đến bệnh viện, đứng trước phòng cấp cứu của con dâu.
Cửa phòng đóng kín, bên ngoài là ba người – cha mẹ ruột của cô ta và gã bạo hành. Khuôn mặt nào cũng hung hãn, ánh mắt đỏ ngầu.
Không khí đặc quánh, nặng nề đến nghẹt thở.
Tôi không dám nghĩ, nếu con dâu sống sót bước ra, thì cuộc đời sau này của cô ta sẽ còn khổ đến mức nào.
Dù cô ta từng đối xử tệ với tôi, nhưng tôi vẫn thấy thương, vẫn muốn nhìn cô ta một lần.
“Mẹ, mẹ đi nhầm rồi, phòng phẫu thuật của bố không phải ở đây.”
Con trai kéo tay tôi, định kéo tôi đi hướng khác. Tôi hất tay nó ra, kiên quyết đứng lại.
“Mẹ làm gì thế, sao phải đứng trước cửa phòng của người ta?”
“Bố sắp không qua nổi rồi, mẹ dù sao cũng từng là vợ ông ấy, sao có thể tàn nhẫn thế?”
Tôi nhìn thẳng vào nó, ánh mắt lạnh băng, trong lòng không gợn chút sóng.
Cái nhìn của tôi khi ấy cũng lạnh như cái cách nó từng nhìn tôi trong bệnh viện, khi tôi mở miệng cầu xin tiền chữa bệnh, nó chỉ nói một câu:
“Chữa làm gì, bệnh này có chết đâu.”
Giờ đây, chính nó quỳ xuống trước mặt tôi, bật khóc.
Một người đàn ông trưởng thành, khóc đến mức nước mắt nước mũi lẫn lộn.
“Mẹ, con xin mẹ, dù sao mẹ với bố cũng từng là vợ chồng, mẹ đi xem ông ấy một lần đi, nói không chừng lần này bố không qua được đâu…”
Tiếng nó khóc vang lên giữa hành lang bệnh viện, mọi người xung quanh đều ngoái nhìn, xì xào bàn tán.
Tôi thở dài, nghĩ rằng ca mổ của con dâu chắc còn lâu mới xong, nên đành đi cùng nó.
Nhưng khi chúng tôi vừa tới nơi, y tá đã đi ra, tay cầm tờ thông báo bệnh nguy.
Con trai tôi chết lặng: “Cái gì, cô nói sao cơ, bố tôi sắp không qua nổi à?”
Nữ y tá nghiêm giọng: “Bệnh nhân đang nguy kịch, có cứu hay không người nhà phải quyết định ngay.
Nếu cứu, phải dùng một loại thuốc rất đắt, cần đóng phí trước.
Xin người nhà xuống tầng dưới nộp tiền.”