“Mẹ, Tiểu Vũ đâu rồi ạ?” Tôi vừa đặt túi xuống thì phát hiện phòng khách trống trơn, không một bóng người.
Mẹ chồng tôi từ trong bếp bước ra, vẫn chưa tháo tạp dề, nói: “Gửi về quê rồi.”
Tôi sững người, không tin vào tai mình. “Gì cơ ạ?”
Bà bình thản đáp: “Bố con không khỏe, mà không khí ở quê thì tốt hơn, nên tôi để ông ấy đưa thằng bé về rồi.” Bà vừa lau tay vừa nói tiếp: “Tàu chiều nay, chắc giờ cũng gần đến nơi rồi.”
1800 cây số. Con trai tôi bị đưa đi cách 1800 km, mà tôi không hề nhận được một lời thông báo.
“Trẻ mang họ nhà cô thì gửi về quê có sao đâu?” – bà nhìn tôi, đầy lý lẽ – “Là cháu tôi, tôi có quyền quyết định.”
Tôi nhìn bà, rồi khẽ cười. Con tôi, không đến lượt bà định đoạt.
Bình luận