Chương 2 - Quyền Được Biết
“Chuyện này… mẹ quyết định gấp mà…”
“Quyết định gấp?” – tôi cười lạnh – “Vé tàu phải đặt trước, hành lý phải chuẩn bị trước, vậy mà anh gọi là quyết định gấp?”
Chu Kiến Quốc câm lặng.“Anh biết từ bao giờ?” – tôi hỏi.“Tối… tối hôm qua.”
“Vậy tối qua anh đang làm gì?”“Anh… anh ngồi xem tivi ở phòng khách.”“Còn em?”“Em… em tăng ca.”
“Cho nên, lúc em đang tăng ca, hai người đã bàn bạc xong chuyện đưa con đi. Hôm nay anh đi làm, mẹ anh thì đưa con đi luôn. Đợi đến lúc em về nhà, mọi chuyện đã rồi.”
Chu Kiến Quốc cúi đầu, lí nhí: “Vợ à… mẹ cũng chỉ vì tốt cho con…”
“Anh đừng nói câu đó nữa.” – tôi cắt ngang – “Em nghe đủ rồi.”
“Nhưng mà…”“Chu Kiến Quốc, nghe cho rõ.”
Tôi kéo dây kéo vali lại.“Em sẽ ra sân bay ngay bây giờ, bắt chuyến bay đêm nay.”“Đêm… đêm nay á?”
“Sáng mai em sẽ có mặt ở quê, và đón Tiểu Vũ về.”“Cái này… em đã nói với mẹ chưa?”“Không cần nói.”“Nhưng mẹ mà biết thì sẽ…”
“Em không quan tâm bà ấy thế nào.” – tôi xách vali lên – “Tiểu Vũ là con em, em nhất định phải đón nó về.”
Chu Kiến Quốc đứng chắn trước cửa. “Em bình tĩnh một chút…”
“Tránh ra.”“Hay là… mình bàn lại một chút…”“Không có gì để bàn hết.”
“Nhưng mà mẹ anh…”
“Mẹ anh đưa con em đi xa 1800 cây số mà không hỏi qua em một câu, bây giờ anh lại đòi bàn bạc?” – tôi nhìn thẳng vào anh ta.
Mặt Chu Kiến Quốc đỏ lên.
“Anh… anh cũng không biết mẹ sẽ làm vậy mà…”
“Anh không biết?” – tôi cười nhạt – “Anh biết từ tối qua rồi.”
“Anh tưởng… tưởng chỉ là để Tiểu Vũ về chơi vài ngày thôi…”
“Vài ngày?” – tôi chỉ tay về phía cửa – “Anh đi hỏi lại mẹ anh xem, bà ấy nói để Tiểu Vũ ở lại đến tận Tết.”
Chu Kiến Quốc sững người: “Đến… đến Tết á?”
“Bốn tháng.” – tôi nói – “Bà ấy định để em không gặp con suốt bốn tháng.”
Chu Kiến Quốc há miệng, nhưng không nói được gì.
“Tránh ra.” “Vợ à…” “Em bảo anh tránh ra.”
Anh nhìn vào mắt tôi, rồi từ từ tránh sang một bên.
Tôi kéo vali bước ra khỏi phòng. Mẹ chồng vẫn đang ngồi xem tivi ngoài phòng khách.
“Tiểu Hiểu, cô định đi đâu đấy?” – bà nhìn thấy vali, cau mày hỏi.“Đón con.”
“Đón cái gì mà đón?” “Đón con trai tôi về.”
“Con cô ở quê đang sống yên ổn, cô đón cái gì?”
Tôi không đáp, đi thẳng ra cửa.
“Đứng lại!” – bà đứng bật dậy – “Cô mà dám đi, thì đừng có quay về nữa!”
Tôi quay lại nhìn bà: “Mẹ à, chuyện này mẹ không có quyền quyết định.”
Rồi tôi mở cửa bước đi.
Phía sau vọng lại tiếng hét của mẹ chồng: “Kiến Quốc! Anh nhìn lại vợ anh xem! Có phải mọc cánh rồi không hả?!”
Cánh cửa khép lại sau lưng tôi. Tôi xách vali bước vào thang máy.
3.
Sảnh chờ sân bay, 10 giờ đêm.
Điện thoại tôi reo. Là Chu Kiến Quốc.
Tôi bắt máy. “Vợ à, mẹ nói em ra sân bay rồi hả?”“Ừ.”
“Em… em thực sự định đi à?”“Ừ.”
“Nhưng mà… mẹ đang rất giận.”“Vậy à.”“Mẹ nói em không tôn trọng mẹ.”
Tôi bật cười.“Bà ấy đưa con tôi đi, có hỏi qua tôi không?”
Bên kia điện thoại im bặt.
“Kiến Quốc, em hỏi anh một câu.”“Câu… câu gì?”
“Chuyện mẹ anh đưa Tiểu Vũ đi, anh thấy đúng hay sai?”“Chuyện này… cái này…”
“Câu hỏi đơn giản thôi, đúng hay sai?”
Chu Kiến Quốc không trả lời. Tôi đợi mười giây.
“Em hiểu rồi.” – tôi nói – “Anh không dám nói.”
“Vợ à, chuyện này không phải là đúng hay sai, mẹ cũng chỉ là…”
“Thôi, không cần giải thích.” – tôi ngắt lời – “Chuyến bay của em sắp cất cánh rồi.”
“Đợi đã… để anh đi cùng em.” “Không cần đâu.” “Nhưng mà…” “Anh ở nhà trông mẹ, dỗ cho bà nguôi giận.” “Vợ à…” “Em đi một mình được.”
Tôi dứt khoát cúp máy.
Cổng lên máy bay bắt đầu kiểm tra vé. Tôi xếp hàng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi chiếc máy bay đang đậu sẵn. 1800 cây số — tối nay tôi sẽ đến nơi.
Điện thoại lại reo lên. Là mẹ chồng. Tôi nghe máy.
“Lâm Hiểu, cô nghe cho rõ đây!” – giọng bà gắt gỏng – “Nếu cô dám đưa thằng bé về, sau này đừng mơ bước chân vào cái nhà này nữa!”
“Vâng.” “Cô có nghe tôi nói không đấy?” “Tôi nghe rồi.” “Vậy mà còn định đi à?”
Tôi bình tĩnh nói: “Mẹ, lúc mẹ gửi con tôi đi, mẹ có hỏi qua tôi không?”
“Nó là cháu tôi, tôi muốn gửi đâu là quyền của tôi!”
“Nhưng nó cũng là con tôi.”
“Cô chỉ sinh ra thôi!” – bà hét lên – “Ba năm nay là ai nuôi? Là tôi! Đứa bé tôi nuôi lớn, tại sao phải nghe cô?!”
Tôi im lặng.
Bà nói tiếp, không dứt: “Cô nghe rõ đây, con mang họ cô là do tôi rộng lượng! Nhưng nó là cháu tôi, là người nhà họ Chu, tôi mới là người quyết định!”
Tôi khẽ cười: “Mẹ à, mẹ không có quyền quyết định đâu.”“Cô nói gì cơ?”
“Tôi nói, mẹ không có quyền quyết định.”“Cô…”
“Nó là con tôi, tôi mới là người quyết định.”
Tôi dứt khoát cúp máy. Sau đó tắt nguồn điện thoại. Máy bay bắt đầu cất cánh.
4.
Hai giờ sáng, máy bay hạ cánh. Tôi mở điện thoại ra, thấy có 23 cuộc gọi nhỡ: 15 cuộc từ Chu Kiến Quốc, 8 cuộc từ mẹ chồng. Tôi không gọi lại.
Ngoài sân bay, hàng taxi nối đuôi nhau. Tôi lên một chiếc.
“Chú ơi, cho cháu về huyện XX, thị trấn XX, làng XX.”