Ngày Đông chí đoàn viên, tôi cố ý hầm món canh gà mà vợ quá cố của chồng thích nhất, chuẩn bị mang đi cúng cô ấy.
Nhưng mẹ chồng vừa nhìn thấy, liền xông lên hất thẳng nồi canh gà còn nóng lên mặt tôi, rồi tá/t hai cái nảy lửa:
“Đây là món A Hoan thích nhất, cô dựa vào cái gì mà làm? Cút!”
Hứa Tử Thần vừa dịu giọng dỗ mẹ, vừa quay sang nói với tôi: “Mẹ hôm nay tâm trạng không tốt, em tránh đi một chút.”
Không một câu hỏi xem tôi có đau không.
Không một lời trách mẹ chồng đánh tôi.
Chỉ có một điều hiển nhiên – tôi phải tránh.
Nhưng chính nồi canh này đã làm tôi tỉnh lại.
Ba năm sống chung, ảnh đại diện của anh ta vẫn là hình cưới với vợ cũ, còn đám cưới của tôi thì liên tục bị trì hoãn.
Con gái riêng của anh lén đổ phần cơm tôi nấu vào bát cho chó, bảo rằng tôi không bằng một phần ngàn mẹ nó.
Mẹ chồng thì ngày nào cũng ép tôi ghi nhớ sở thích của một người đã chết, còn mắng tôi ngu dốt, đê tiện.
Mỗi lần như vậy, Hứa Tử Thần chỉ nói: “Mẹ lớn tuổi rồi, con bé còn nhỏ, em nhịn một chút đi.”
Mãi đến bây giờ tôi mới hiểu — đâu phải tôi khó tính, mà là nhà này chưa từng có chỗ dành cho tôi.
Bình luận