Mười năm sau chia tay, tôi gặp lại Trần Trạch ở bệnh viện quân khu.
Một cô bé đang khóc lóc níu lấy ống quần rằn ri của anh ấy, khẽ gọi: “Bố ơi…”
Anh nhìn tôi, ngơ ngác hồi lâu, vành mắt dần dần đỏ lên.
“Bác sĩ Tạ, làm phiền cô xem giúp vết thương của con bé.”
Tôi lấy tăm bông thấm cồn, xử lý gọn gàng vết trầy đầu gối cho cô bé.
Kết thúc rồi, anh đứng ở cửa phòng khám, do dự thật lâu.
“A Mạn, tôi nhớ em trước kia ghét nhất là làm bác sĩ quân y.”
Tôi đưa tờ hóa đơn cho anh, mỉm cười nhạt:
“Con người rồi cũng sẽ thay đổi, lý tưởng ban đầu cũng sẽ đổi thay.”
Giống như sự cố chấp của tôi với anh, từ lâu đã tan biến trong năm tháng.
Bình luận