Chương 8 - Mười Năm Sau Chia Tay Chúng Ta Gặp Lại

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bà bất ngờ ghé sát tai tôi, giọng đắc ý thì thầm:

“Con biết không? Thật ra bà không bị lẫn đâu.”

“Bà giả vờ đấy. Chỉ là tức giận thay con, muốn cho Trần Trạch và Lý Vân Ân nếm mùi chán nản thôi.”

Cả tháng qua mệt mỏi dồn lại, tôi lờ mờ gật đầu:

“Con biết.”

“Sao con biết được?”

“Vì hai chchungsđta đã cùng vượt qua bao nhiêu khổ cực rồi mà. Bà chỉ cần ánh mắt lóe lên một cái là con biết ngay bà đang nghĩ gì.”

Trước khi thiếp đi, bàn tay bà vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi như ngày bé:

“Ngủ đi A Mạn, mai bà nấu cháo kê cho con nhé. Dạ dày con không tốt, phải ăn đồ ấm bụng nhiều vào.”

“Con gầy quá rồi, phải mập lên một chút mới có sức chữa bệnh cho mấy anh lính chứ.”

Tôi xin nghỉ một tháng ở bệnh viện, để đưa bà đi làm quen với xung quanh doanh trại.

Khi quay lại làm việc, tôi nghe tin con gái Trần Trạch đã chuyển đến trường nội trú ở một tỉnh khác.

Chị Triệu bảo, trước kia Lý Vân Ân nuông chiều con quá, giờ không ai dạy nổi, đành gửi đến trường nghiêm khắc để rèn nề nếp.

Trưa hôm đó, chị Triệu ôm một túi khoai lang nướng bước vào phòng khám, vừa bóc vỏ vừa ngân nga:

“Tháng này vui lắm luôn á, mà em không thấy thì tiếc quá trời!”

“Thời hạn ly thân của Trần Trạch và Lý Vân Ân kết thúc, Lý Vân Ân không giành được quyền nuôi con, tài sản cũng chỉ được chia một phần nhỏ, tức đến phát điên, chạy thẳng đến cổng đội đặc chiến hắt axit, định hủy hoại Trần Trạch.”

“Kết quả nhắm không chuẩn, chẳng hắt trúng Trần Trạch, mà lại văng vào người lính đứng bên cạnh. Trần Trạch lao ra chắn giúp, bị bỏng cả nửa cánh tay.”

“Giờ thì Lý Vân Ân bị tạm giam, chờ tuyên án. Còn Trần Trạch thì đang nằm viện ghép da ở khoa bỏng. Đúng là một cặp oan gia.”

Tôi vừa nghe vừa tiện tay mở hồ sơ bệnh án trên bàn, bắt đầu xử lý đống chẩn đoán còn tồn lại.

Điện thoại rung.

Là thông báo chuyển khoản từ Trần Trạch.

Số tiền không nhỏ, ngoài khoản tôi từng chi cho anh ta và bà nội mười năm trước, còn thêm một phần được ghi chú là “chi phí phục hồi và tiền mua nhà cho bà”.

Ngay sau đó là tin nhắn:

“Nhận đi. Coi như chút bù đắp cuối cùng của anh. Để ít nhất anh còn có thể thanh thản một chút.”

Tôi nhận chuyển khoản, rồi gửi cho anh ta một danh sách các món đồ bà nội còn thiếu trong thời gian qua — ghế phục hồi, bình giữ nhiệt, mấy vật dụng lặt vặt.

Sau đó, tôi tiếp tục làm việc.

Chưa đến vài phút sau, anh ta nhắn lại ngay:

“Mai anh cho người mang qua Gửi địa chỉ ký túc cho anh nhé.”

Tôi khựng tay một chút, rồi gõ trả lời:

“Không cần. Anh cứ dưỡng thương cho tốt. Mấy thứ đó tôi tự mua được.”

“Từ giờ… chúng ta đừng liên lạc nữa.”

Bên kia im lặng rất lâu, rồi mới có một tin nhắn đến:

“Xin lỗi, A Mạn.”

“Lần này thật sự xin lỗi. Anh đã khiến em lãng phí bao nhiêu năm tháng, đã hủy hoại tất cả kỳ vọng em từng có… thật sự xin lỗi.”

Tôi không trả lời nữa.

Chỉ lặng lẽ xóa liên lạc của anh ta, cùng với tất cả những ký ức từng cuộn trào, ép chúng vào tận sâu đáy lòng.

Tan ca, bước ra khỏi bệnh viện, trước cổng doanh trại có mấy tân binh mặc quân phục rằn ri đang phát tờ rơi tuyển quân.

Giọng ai cũng vang, ánh mắt rạng rỡ, khi đưa tờ rơi còn có chút lúng túng:

“Chị bác sĩ ơi, xem thử đi ạ. Đội đặc chiến năm nay bắt đầu tuyển nữ binh rồi đó!”

Họ cố gắng đứng thật thẳng, gồng người tỏ vẻ chững chạc, nhưng nét non nớt trong mắt vẫn không giấu được.

Trông y hệt Trần Trạch hồi còn ở doanh trại tân binh — dù mệt đến không đứng nổi vẫn gắng gượng cùng tôi ôn bài thi.

“Cảm ơn nhé. Chị sẽ xem thử.”

Tôi nhận lấy tờ rơi, bước lên vài bước thì điện thoại reo.

Là bà nội gọi:

“A Mạn à, bà nấu cơm xong rồi. Trên đường về nhớ ghé siêu thị dưới nhà mua thêm ít khoai từ nhé, bà nấu canh sườn cho con.”

“Dạ, bà ơi. Con về liền đây.”

Tắt máy, tôi bước nhanh hơn về phía ký túc xá.

Trong gió chiều dường như đã thấp thoáng mùi canh sườn thơm nghi ngút.

Đi qua bao nhiêu ngã rẽ, nếm đủ thất vọng và đau lòng, cuối cùng tôi cũng học được cách không còn bám víu quá khứ.

Giờ đây, tôi có bà nội bên cạnh, có công việc quân y mà tôi yêu, có một mái nhà thật sự là của riêng mình.

Con đường phía trước, sẽ ngày một tốt đẹp hơn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)