Chương 7 - Mười Năm Sau Chia Tay Chúng Ta Gặp Lại
Rồi mới thấp giọng nói:
“Bà nội muốn gặp em.”
Bà không sống cùng ba người họ.
Lý Vân Ân chê bà cổ hủ, còn bà thì không ưa cách tiêu tiền vung tay của Lý Vân Ân.
Để giữ gìn gia đình nhỏ của mình, Trần Trạch mua cho bà một căn nhà có sân ở ngoài khu gia đình quân đội.
Còn thuê hẳn người giúp việc và nhân viên y tế cộng đồng, bên ngoài thì nói:
“Để thuận tiện chăm sóc quá trình hồi phục, nên thuê cả nhóm hỗ trợ y tế chuyên nghiệp.”
Xe dừng ngoài cổng, tôi thấy trong sân cỏ dại mọc cao tới nửa người. Trong nhà vang ra tiếng bà gào giận dữ:
“Cút đi! Đừng có đụng vào tôi! Các người toàn là lũ lừa tiền!”
“Thuốc này tôi không uống! Chắc chắn có độc trong đó, mang đi hết đi!”
“Gọi Trần Trạch tới đây! Tôi muốn gặp cháu tôi!”
Tiếng chén bát rơi vỡ vang lên lanh lảnh xuyên qua cả cánh cửa.
Trần Trạch vừa bước lên bậc thềm thì khựng lại, cổ họng khẽ động:
“Trước đây, sau khi bà nội hồi phục tai biến, tình trạng cũng khá ổn. Ai ngờ nửa năm trước bị chẩn đoán mắc Alzheimer, bây giờ gặp ai cũng mắng, đổi bao nhiêu người giúp việc rồi, cả nhân viên y tế cũng bó tay.”
“Lần này tôi nhắc đến em, không ngờ bà đột nhiên tỉnh táo, nhất định đòi gặp.”
“Em vào đi… tôi… tôi đợi ngoài này.”
Tôi gật đầu.
Khi tay đặt lên tay nắm cửa, tôi đứng quay lưng lại với anh ta, nhẹ giọng nói:
“Trần Trạch, năm anh đi học nâng cao ở quân y viện, bà nội từng phát cơn mê sảng do tai biến não. Triệu chứng lúc đó y hệt như bây giờ.”
“Trên đường đưa bà đến bệnh viện, bà bóp chặt cổ tay tôi, hét đòi tôi trả mạng. Lúc đó chính tôi đã gọi tên anh, nói: ‘Trần Trạch đang đợi bà tới xem anh ấy huấn luyện’, bà mới chịu buông tay.”
“Sau đó tôi muốn anh gọi video cho bà, chỉ cần nói một câu cũng được. Nhưng anh thì hoặc không bắt máy, hoặc bảo đang bận thi cử học hành.”
Tiếng “tách” từ bật lửa vang lên, mùi khói thuốc quen thuộc phả đến. Tôi không quay đầu:
“Đừng hút nữa. Bà nội vẫn không thích mùi thuốc.”
“Còn tôi… cũng không thích.”
Đẩy cửa bước vào, bà cụ đang quăng gối xuống đất.
Thấy tôi, bà sững người. Những lời mắng chửi nghẹn lại nơi cổ họng, mắt bỗng mở to, nước mắt lăn dài trong tích tắc:
“A Mạn à! Là A Mạn của bà đây mà!”
“Sao giờ con mới tới? Bà đợi con mãi, đợi con về doanh trại xem huấn luyện với bà…”
Tôi ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà.
So với lúc ở viện phục hồi trước đây, bà có mập lên chút. Nhưng mu bàn tay đầy nếp nhăn như vỏ cây già, các đốt ngón vẫn còn đóng vảy do vết thương từ lần đập phá trước.
“A Mạn à, bà nhớ con lắm.”
Ngón tay bà mân mê ống tay áo blouse trắng của tôi, giọng run run:
“Sao con không đến thăm bà nữa? Bà ở nhà đợi con mấy ngày liền. Cuối cùng người đến đón bà lại là Trần Trạch.”
“Bà hỏi nó: ‘A Mạn của bà đâu?’… thì nó dẫn tới một người đàn bà vẽ tranh, rồi bảo: ‘Đây là cháu dâu của bà, trong bụng là chắt gái của bà đấy.’”
“Con nói xem sao nó nhẫn tâm vậy chứ? Năm xưa con vì muốn gom tiền cho nó đi học nâng cao, ba tháng liền chỉ ngủ ba tiếng mỗi ngày, mà nó lại cưới người khác!”
“Đừng khóc nữa A Mạn.”
Bàn tay khô ráp của bà chạm lên má tôi, đến vết sẹo trên cổ thì khựng lại một lúc.
“Giờ con đến là bà yên tâm rồi. Dẫn bà đi đi, được không?”
“Sau này bà sẽ ăn ít lại, không đòi thuốc nữa, không gây phiền cho con đâu… đừng bỏ bà lại, được không con?”
Tôi gục đầu trong lòng bà, để mặc bàn tay bà xoa dịu lên vết sẹo trên cổ tôi, nước mắt thấm ướt một mảng áo bà.
Tôi đã sai rồi.
Mười năm trước rời đi, bà từng nắm tay tôi, dặn đi dặn lại:
“Bất kể thằng Trần Trạch nó thế nào, con cũng phải sớm quay lại đây.”
Nhưng vì thất vọng quá lớn, tôi đã không một lần quay về.
“Bà ơi, con đưa bà đi.”
Lúc người giúp việc đang thu dọn đồ cho bà, tôi định gọi Trần Trạch một tiếng, vừa bước ra khỏi sân thì thấy anh ta đang ngồi xổm dưới tường, vai run lên không ngừng.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên. Trên mặt đầy nước mắt:
“A Mạn… anh biết anh sai rồi.”
“Nhưng bây giờ… đã muộn quá rồi, đúng không?”
Muộn rồi.
Tôi đưa bà nội về ký túc xá quân y của mình.
Trần Trạch nằng nặc muốn tôi và bà dọn đến căn nhà mà anh ta từng mua, bảo ở đó rộng rãi, tiện chăm sóc.
Tôi từ chối.
Ký túc xá chỉ vỏn vẹn hơn mười mét vuông. Đặt một chiếc giường đôi vào là gần như không còn chỗ trống.
Không có dụng cụ phục hồi chuyên nghiệp như trong biệt thự, nhưng khi bước vào phòng, bà vẫn cười tươi nhìn quanh, cuối cùng ngồi xuống giường, mãn nguyện thở dài:
“Tốt quá rồi. Lại được nằm chung giường với A Mạn rồi.”
Tắt đèn, tôi nhẹ nhàng tựa vào vai bà như hồi còn ở viện phục hồi.