Chương 6 - Mười Năm Sau Chia Tay Chúng Ta Gặp Lại
“Lý Vân Ân, tôi đã cảnh cáo cô rồi — không được đến bệnh viện gây chuyện với Tạ Mạn.”
Sắc mặt Lý Vân Ân lại trắng bệch từng chút một, môi run rẩy, không nói nổi lời nào.
Nhưng tôi không định bỏ qua.
Tôi nheo mắt, giơ tay túm lấy cổ áo váy cô ta, tát mạnh một cái.
“Câu đó tôi trả lại nguyên văn.”
“Nếu biết trước cô sẽ phản bội tôi, cướp bạn trai của tôi, thì năm xưa ở trại trẻ, tôi đã không chia phần cơm cho cô rồi. Để cô chết đói luôn cho rồi, khỏi ra đời hại người!”
Lần này cũng vậy, người bị đưa đi lại là tôi.
Chỉ vì một cái tát.
Chỉ vì tôi là quân y, còn Lý Vân Ân là vợ của đội trưởng đặc chiến.
Là “thành viên đặc biệt” từng tổ chức nhiều buổi triển lãm tranh vì cộng đồng trong khu gia đình quân khu, “góp phần vào xây dựng đời sống tinh thần cho lực lượng vũ trang”.
Chị điều dưỡng trưởng từng khuyên tôi thở dài:
“Bác sĩ Tạ à, mình làm quân y, suy cho cùng cũng là phục vụ bộ đội và gia đình họ. Em vất vả lắm mới được điều từ vùng sâu về bệnh viện trung ương, được vào biên chế. Sao lại nông nổi như vậy, tự hủy tiền đồ chứ?”
Tôi không đáp.
Chỉ là khi bước theo đội kiểm tra quân kỷ đi ra ngoài, không hiểu sao lại chợt nhớ đến bức tranh sơn dầu “gia đình ba người” trong phòng vẽ mười năm trước — bức tranh tôi từng nhìn rồi cũng tát anh ta một cái.
Hôm đó bệnh đau dạ dày của tôi lại tái phát, đau đến vã mồ hôi lạnh, nhưng tôi vẫn cố gắng lết đến phòng tranh.
Khi nhìn thấy cái bụng nhô lên của Lý Vân Ân trong bức tranh, tôi hoàn toàn sụp đổ, đưa tay hất đổ giá vẽ.
Nhân viên phòng tranh định gọi cảnh sát, Trần Trạch vội vàng chạy tới, vừa thấy tôi liền suýt đứng không vững.
Nhưng anh ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không để người ngoài nhận ra có chuyện gì, bước tới kéo tay tôi:
“Tạ Mạn, ở đây đông người, mình ra ngoài nói chuyện…”
Chỉ cần nghe giọng anh ta, tôi đã thấy buồn nôn, muốn đẩy ra.
Nhưng lúc đó tôi vừa kiệt sức thể xác lẫn tinh thần, cân nặng chưa tới 40 ký, cả người chẳng còn chút sức lực nào.
Tôi chỉ có thể run rẩy hỏi:
“Trần Trạch, anh đối xử với tôi như vậy, anh thấy không hổ thẹn sao?”
Anh ta hạ thấp giọng:
“Anh biết, là lỗi của anh, xin lỗi em. Em đừng làm ầm lên, mình tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện. Em muốn gì anh cũng cho được.”
“Điều chuyển công tác? Trợ cấp? Miễn là em đừng kể lại chuyện cũ, đừng ảnh hưởng đến cuộc sống của anh và Vân Ân.”
Anh ta tưởng tôi đến để đòi lợi ích.
Không thể chịu nổi nữa, tôi nghiến răng, dốc hết sức còn lại, tát thẳng vào mặt anh ta.
Trần Trạch bị tát đến sững người, má đỏ lằn hẳn dấu tay. Người xung quanh đều giật mình, hít vào một hơi lạnh.
Cái tát đó hoàn toàn chọc giận anh ta.
Anh ta túm lấy cổ tay tôi, siết chặt đến trắng bệch các đốt ngón tay, nghiến răng sát tai tôi:
“Giờ ngoan ngoãn theo tôi đi, tôi còn có thể giúp em điều đến đơn vị nhẹ nhàng hơn.”
“Còn nếu em dám phá hỏng những gì tôi đang có, thì với tư cách đội trưởng đặc chiến, tôi có cách để em ở biên giới cả đời không ngóc đầu lên được.”
Chính hai câu đó khiến tôi cuối cùng cũng chấp nhận sự thật — người này đã hoàn toàn thay đổi.
Anh ta không còn là Trần Trạch từng chia nhau ổ bánh bao với tôi trong doanh trại tân binh, không còn là người cùng tôi thức trắng đêm ôn bài ở đội y tế.
Giờ đây, anh là đội trưởng đặc chiến, là chồng của Lý Vân Ân, là cha của đứa bé chưa chào đời.
Tôi từng nghĩ, chúng tôi là chỗ dựa của nhau, là đồng hành giữa những ngày tháng gian khổ.
Nhưng đến cuối cùng, người đồng hành với anh là Lý Vân Ân.
Còn tôi, chỉ là bàn đạp để họ bước lên con đường hạnh phúc.
Tôi buông tay.
Là tôi thua.
“Cô ký tên đi rồi có thể rời khỏi đây.” Đội trưởng tổ kiểm tra kỷ luật gõ bút vào sổ biên bản. “Đội trưởng Trần đã ký đơn hòa giải, cô Lý cũng đồng ý không truy cứu trách nhiệm.”
“Cô gái, sau này có chuyện gì cũng đừng manh động quá. Cô là quân y, nhiệm vụ là cứu người, mà lại xung đột với người nhà bệnh nhân, thì lý lẽ cũng chẳng còn đứng vững.”
Tôi bừng tỉnh, cúi đầu ký tên vào biên bản.
Khi bước ra khỏi đồn, tôi thấy Trần Trạch mặc quân phục đặc chiến, ngồi xổm bên đường hút thuốc.
Anh ta vốn không hút thuốc. Hồi còn ở doanh trại tân binh, bạn bè đưa thuốc anh ta còn từ chối, nói phải để dành tiền mua đồ ăn ngon cho tôi và bà nội.
Con người, thật sự có thể thay đổi.
“Xin lỗi, dạo này tôi với Vân Ân đang làm thủ tục ly hôn. Cô ấy không ổn định lắm về mặt cảm xúc…”
Anh ta dụi điếu thuốc xuống đất, dẫm nát, hỏi:
“Em ở đâu? Khuya rồi, để tôi đưa về.”
Tôi lắc đầu:
“Không cần. Mấy nơi như thế này, tôi không muốn quay lại lần hai.”
Anh ta im lặng một lúc.