Chương 5 - Mười Năm Sau Chia Tay Chúng Ta Gặp Lại

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Hay là anh thấy cô ấy bị cô lập, bị nghi ngờ… là đáng đời?”

Những lời ấy khiến Trần Trạch khựng lại nơi ngưỡng cửa, ngón tay bám lấy khung cửa, trắng bệch vì siết chặt.

Anh dường như rất không cam lòng trả lời, nhưng lại ép mình phải mở miệng, giọng run rẩy:

“Vì tôi sợ.”

“Tôi sợ nếu cô ấy được minh oan, tôi sẽ phải đối diện với tất cả những gì cô ấy từng làm vì tôi… đối diện với sự phản bội của mình… với tất cả những gì tôi đã tự tay phá hủy.”

Chị Triệu càng nhìn càng khinh, nếu không phải vì đang mặc quân phục, chắc chị đã lấy ống nghe trên bàn đập vào đầu anh rồi:

“Ra là anh cũng biết mình từng tổn thương người ta.”

“Bảo sao con gái anh lần nào đến xử lý vết thương cũng chỉ nói ‘cháu xin lỗi’, rồi lại quậy phá như cũ. Thì ra tất cả học từ phụ huynh mà ra.”

“Làm sai chỉ cần giả đáng thương, nói một câu xin lỗi là xong — từ kẻ gây họa biến thành nạn nhân. Đội trưởng Trần, cách dạy con của anh thật đúng là… ‘cao tay’.”

Nói xong, chị cầm hộp cấp cứu lên, va mạnh vào vai Trần Trạch, không thèm ngoái đầu lại mà đi thẳng về phía phòng cấp cứu.

Chiều hôm đó, khối lượng công việc đặc biệt nhiều. Vừa tiễn chiến sĩ cuối cùng bị thương xong, thì hành lang lại vang lên tiếng giày cao gót nện xuống nền vang dội.

Sau mười năm, tôi lại nghe thấy giọng điệu gay gắt quen thuộc:

“Bác sĩ Tạ đâu? Ra đây cho tôi!”

“Cô dùng thuốc trị sẹo gì cho con gái tôi vậy? Không có nhãn nhập khẩu, nếu để lại sẹo, cô chịu trách nhiệm được không?!”

Giờ đó đã qua cao điểm khám bệnh, các y tá và bác sĩ vẫn đang sắp xếp hồ sơ, kiểm tra thuốc men.

Tôi vừa lưu hồ sơ khám bệnh của con gái Trần Trạch xong, đầu ngón tay vừa rời bàn phím, liền quay người đáp:

“Tôi là bác sĩ quân y Tạ Mạn, người trực tiếp khám cho con gái đội trưởng Trần.”

Lý Vân Ân bước nhanh trên đôi giày cao gót, nhưng ngay khi nhìn rõ mặt tôi, chân cô ta khựng lại.

Sắc mặt lập tức tái nhợt.

Mười năm không gặp, cô ta đã không còn là cô bé rụt rè ở trại trẻ mồ côi năm nào.

Hồi nhỏ, điều kiện trong trại rất khó khăn, bữa cơm nóng cô ta chẳng bao giờ giành được. Tôi luôn chia phần mình cho cô ta một nửa.

Khi đó cô ta gầy tong teo như cọng giá, đứng giữa đám đông chẳng ai chú ý.

Sau này đi học nâng cao cùng Trần Trạch, cô ta vẫn cứ rụt rè như vậy, cứ lẽo đẽo theo sau anh ta, như một con chim cút ngoan ngoãn.

Còn cô ta bây giờ, quần áo sang trọng, trang điểm tinh tế, sợi dây chuyền ngọc trai nơi cổ càng làm nổi bật khí chất quý phái, hoàn toàn không còn chút dấu vết nào của quá khứ.

Còn tôi thì sao?

Áo blouse trắng vẫn còn mùi thuốc sát trùng, mặt mộc không son phấn, suốt mười năm nay vẫn đang trả nợ cuộc đời.

Tôi bắt đầu bằng quy trình chuyên môn:

“Cô Lý, loại gel silicon y tế tôi dùng cho bé là sản phẩm được bệnh viện quân khu mua sắm tập trung, có mã số phê duyệt của Cục Quản lý Dược quốc gia, công dụng chính là ngăn ngừa sẹo lồi.”

“Vết trầy ở đầu gối bé tuy không nghiêm trọng, nhưng chăm sóc sau đó rất quan trọng. Nếu làm đúng theo hướng dẫn của tôi: bôi thuốc đúng giờ, tránh để nước dính vào vết thương, thì khả năng để lại sẹo là cực thấp.”

“Nếu cô còn nghi ngờ về thuốc, có thể liên hệ khoa Dược của bệnh viện để kiểm tra xuất xứ. Không cần thiết phải dùng những từ như ‘thuốc rởm’ hay qua loa lấy lệ’ để chất vấn quy trình điều trị.”

Sắc mặt trắng bệch của Lý Vân Ân dần dần có lại chút máu, cô ta trừng mắt nhìn tôi, giọng đột ngột cao vút:

“Tôi muốn gặp viện trưởng! Tôi nghi ngờ cô vì tư thù cá nhân mà cố tình dùng thuốc rẻ tiền cho con gái tôi!”

Chị Triệu đang sắp xếp dụng cụ bên cạnh bật cười lạnh:

“Cô Lý, cô nói thử xem, bác sĩ Tạ lấy thù riêng ở đâu ra?”

“Cô ấy mới được điều về bệnh viện quân khu này nửa tháng, trước đó chưa từng có quan hệ gì với cô hay đội trưởng Trần, thì tư thù từ đâu ra?”

Ánh mắt Lý Vân Ân thoáng qua chút hoảng loạn, nhưng không đáp lại.

Ngoài cửa phòng khám đã có vài nhân viên y tế đứng xem, có người nhỏ giọng khuyên tôi:

“Bác sĩ Tạ, đừng va chạm với người nhà bệnh nhân. Nhà họ có nhiều quan hệ ở khu gia đình quân khu, đội trưởng Trần lại là công thần đặc chiến, mình không nên đối đầu gay gắt.”

Dù gì thì tôi cũng vừa được điều từ bệnh viện vùng sâu về đây, không dễ gì có được biên chế. Nếu vì chuyện này mà bị đì, thì không đáng.

Nhưng cũng có y tá biết rõ sự tình lên tiếng bênh vực:

“Cô Lý, thuốc bác sĩ Tạ dùng là loại chuyên dụng của bệnh viện trong các trường hợp chấn thương ngoài da, bao nhiêu chiến sĩ huấn luyện bị thương đều dùng, hiệu quả rất tốt.”

“Con gái cô hiếu động, lần này bị trầy xước là do nô đùa trong khu chờ khám. Bác sĩ Tạ không những xử lý cẩn thận mà còn dặn dò rất kỹ về cách chăm sóc sau đó, như vậy là có trách nhiệm rồi…”

“Đủ rồi!”

Lý Vân Ân gào lên, cắt ngang lời y tá, chỉ tay vào tôi:

“Mới điều về nửa tháng mà đã có người bênh, không biết sau lưng cô làm mấy chuyện mờ ám gì!”

Tôi cau mày, giọng nghiêm túc:

“Cô Lý, cố tình bôi nhọ nhân viên y tế là hành vi vi phạm Luật xử lý vi phạm hành chính. Tôi có quyền báo cảnh sát.”

“Giỏi thì báo đi!”

Cô ta túm lấy cổ áo blouse của tôi. Khi tôi giằng ra, miếng băng gạc ở cổ bị kéo rơi xuống, vết sẹo dữ tợn lộ ra ngay trước mặt mọi người.

Gương mặt được chăm chút kỹ lưỡng của Lý Vân Ân hiện rõ sự oán độc đến điên cuồng:

“Tốt lắm, Tạ Mạn!”

“Chẳng trách Trần Trạch đòi ly hôn với tôi!”

“Chẳng trách tối qua anh ấy chạy khắp nơi chỉ để mua một tuýp thuốc trị sẹo — bao nhiêu năm rồi cô vẫn không bỏ được cái tính đó, cứ ám lấy chồng người khác!”

Dứt lời, cô ta giơ tay định tát tôi.

Ngay khoảnh khắc cái tát sắp giáng xuống, một bàn tay đeo găng vải rằn ri đột ngột chụp lấy cổ tay cô ta.

Trần Trạch đứng ở cửa, ánh mắt lạnh như băng, y hệt ngày xuân mười năm trước.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)