Chương 3 - Mười Năm Sau Chia Tay Chúng Ta Gặp Lại

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tiếng nấc của chị Triệu im bặt, bàn tay cầm khăn giấy cũng run lên:

“Vậy thì thà chết ngoài nhiệm vụ còn hơn!”

Tôi nhìn ra bãi huấn luyện ngoài cửa sổ, những hàng quân nhân đều tăm tắp, lòng chua xót vô cùng.

Có lẽ ông trời vốn như vậy — mỗi lần tôi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể chạm tới hạnh phúc, thì sẽ dội cho tôi một gáo nước lạnh.

Ngày công bố danh sách trúng tuyển, nữ đồng đội xếp thứ ba vui mừng reo hò trước bảng thông báo, rồi vừa quay đầu lại đã nhìn thấy tôi.

“Chị A Mạn ơi!”

“Vân Ân?”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, cô ấy đã hớn hở chạy lại, vô tình đụng đổ ly sữa nóng Trần Trạch mua cho tôi.

Đó là thứ anh ấy cố ý xin nghỉ ra ngoài mua, chỉ vì biết tôi không được chọn, muốn an ủi tôi một chút.

Hai suất học duy nhất trong đơn vị, thế là khiến cuộc đời ba người bọn tôi ràng buộc vào nhau.

Tôi và Lý Vân Ân cùng lớn lên từ trại trẻ mồ côi.

Tôi lớn hơn cô ấy mấy tháng, nên lúc nào cũng là người đứng ra bảo vệ cô ấy.

Trứng luộc được chia sẽ nhường cho cô ấy trước, áo bông mùa đông cũng để cô ấy chọn trước.

Về sau, khi quân đội tuyển y tá, tôi còn chủ động nhường cho cô ấy suất vào bệnh viện quân khu tốt hơn, còn mình thì về đội y tế cơ sở.

Thế nên khi biết hai người họ cùng lên thủ đô học nâng cao, Lý Vân Ân vỗ ngực cam đoan với tôi:

“Chị A Mạn cứ yên tâm, em sẽ trông chừng Trần Trạch giúp chị, tuyệt đối không để bất kỳ cô gái nào tới gần anh ấy!”

Lúc đó tôi đã nghĩ…

Cũng may, ở nơi xa lạ, Trần Trạch không còn đơn độc.

Sau khi họ đi học, tôi lại quay về cuộc sống bận rộn như trước.

Bà nội Trần Trạch vẫn còn đang hồi phục ở bệnh viện trung ương quân khu, tiền thuốc men vẫn chưa xong, thiết bị phục hồi chức năng phải mua định kỳ.

Tôi chỉ còn cách trực đêm ở đội y tế rồi tiếp tục làm thêm dạy sơ cấp cứu ở ngoài, chạy hết sức để kiếm tiền.

Chị Triệu cùng khoa lại cau mày:

“Đó là bà ruột anh ta, dựa vào đâu mà em phải vừa chăm sóc, vừa trả tiền viện phí, lại còn phải cật lực kiếm tiền?”

“Anh ta đi học nâng cao thì yên tâm học thôi, không làm thêm, không gửi tiền, mọi thứ trong nhà đều mặc kệ?”

Tôi khép mắt lại, khi mở ra chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Lúc anh ấy mới đi học, ngày nào cũng gọi video cho tôi, than thở rằng lịch học quá kín, không còn sức để đi làm thêm. Cơm trong căn-tin thì đắt đỏ, ăn không đủ no.

Lý Vân Ân cũng xuất hiện trong video, than áp lực học nâng cao lớn quá, so với thời làm ở đội y tế tuyến dưới thì đúng là sống như bị tra tấn.

Tôi xót họ, liền trích tiền phụ cấp của mình và tiền làm thêm, gửi cho họ làm chi phí sinh hoạt.

Về sau, video ngày càng ít. Nửa năm sau, họ vẫn nhận tiền tôi gửi, nhưng không còn trả lời tin nhắn.

Khi nói đến đây, điện thoại trực của chị Triệu vang lên. Chị vội vã xách hộp cứu thương đi làm nhiệm vụ.

Tôi nhìn lần cuối vào hồ sơ khám bệnh của con gái Trần Trạch, rồi đứng dậy trở về ký túc xá.

Lúc tắm, tôi tháo băng trên cổ, lộ ra vết sẹo gớm ghiếc.

Là do Trần Trạch gây ra.

Mùa xuân mười năm trước, khi tôi không liên lạc được với anh, Lý Vân Ân cũng bặt vô âm tín, tôi bắt đầu hoảng.

Tôi xin nghỉ phép ở đội y tế, bắt tàu suốt ba tiếng đồng hồ đến trường quân đội ở thủ đô.

Và thứ tôi nhìn thấy…

Là Trần Trạch ôm lấy Lý Vân Ân, hôn nhau dưới gốc long não trong sân trường.

Khi buông ra, anh dịu dàng phủi lá cây dính trên vai cô ấy, cả hai nhìn nhau mỉm cười, trong mắt đều tràn đầy dịu dàng.

Gió xuân khẽ lướt qua nắng xuyên qua những tán lá, tạo nên vệt sáng lốm đốm. Lá long não xào xạc đong đưa.

Họ trông như một bức tranh bình yên, như một bài thơ đong đầy mật ngọt.

Tôi như phát điên, lao tới đẩy họ ra, hắt cả hộp canh nóng tôi mang từ nhà lên vào người Trần Trạch.

Nhưng khi tôi quay sang chất vấn Lý Vân Ân, Trần Trạch lại lập tức kéo cô ấy ra sau lưng, giơ tay ném trả cái tô lại phía tôi.

Canh nóng hầm hập dội lên cổ tôi, tràn xuống theo cổ áo.

Tôi quên mất… chiếc tô tráng men đó là anh đã dùng tháng lương đầu tiên hồi mới nhập ngũ để mua tặng tôi. Viền tô sứt mất từ lâu, nắp đậy cũng không còn khít.

Tôi vẫn giữ, chưa từng nỡ thay.

Canh sôi bỏng rát da thịt, đau đến mức tôi run lẩy bẩy, vậy mà Trần Trạch lại chẳng thèm liếc một cái. Ánh mắt anh lạnh tanh:

“Tạ Mạn, em có giận thì cứ nhắm vào tôi, Vân Ân không làm gì có lỗi với em cả.”

Tôi hận.

Tôi hận đến tột cùng.

Không màng cơn đau bỏng rát nơi cổ, tôi vừa khóc vừa gào hỏi họ vì sao lại phản bội tôi.

Lý Vân Ân cũng khóc, ban đầu chỉ là nức nở, sau đó thấy người xung quanh bu lại thành vòng tròn, cô ta đột nhiên lớn tiếng:

“Chị A Mạn, chị ở tuyến dưới thì sao hiểu được bọn em khổ thế nào! Bọn em chỉ có thể dựa vào nhau, đến với nhau là điều tự nhiên!”

Tôi không thể chấp nhận cái lý lẽ ấy:

“Vậy tôi ở tuyến dưới thì sung sướng chắc? Hai người còn có nhau, còn tôi thì sao? Tôi một mình gánh vác tất cả!”

Trần Trạch bước lên trước, chắn trước mặt tôi, che chở Lý Vân Ân kỹ hơn nữa.

Anh cúi thấp mắt, ánh nhìn lạnh lẽo:

“Xin lỗi, là lỗi của tôi.”

“Nhưng Vân Ân không lừa em. Một năm qua bọn tôi cùng học nâng cao, tình cảm tự nhiên mà có. Không nói cho em, chỉ vì không muốn em phân tâm.”

Tôi lạnh người, nhìn chằm chằm vào anh, từng chữ như rơi xuống đáy tim:

“Trần Trạch, tình cảm một năm qua của các người là tự nhiên. Vậy còn năm năm chúng ta kề vai sát cánh trong doanh trại thì sao? Không đáng để tính à?”

“Anh có biết, trước khi tôi đến đây, bà nội anh vẫn còn hỏi tôi bao giờ anh về thăm bà không?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)