Ta vốn là đích nữ của Hầu phủ, ngày được đón trở về, thiên kim giả khóc đến lê hoa đái vũ: “Tỷ tỷ, muội muội nguyện trả lại hết tất cả cho tỷ…”
Ta nắm chặt tay nàng ta, đôi mắt rưng rưng: “Muội muội tốt, ta chờ chính là câu nói này của muội!”
Dứt lời, ta liền lôi ra một cuốn sổ dày tới ba tấc: “Đây là chi tiết chi tiêu ăn mặc của muội trong mười lăm năm qua cẩm y ngọc thực, mỗi năm tính ra là ba trăm lượng…”
“Lại thêm việc muội ch/iếm đ/oạt nhân sinh của ta, khiến ta lưu lạc chốn nông gia chịu khổ, theo lý phải bồi thường cho ta mỗi năm sáu ngàn lượng, mười lăm năm tổng cộng là chín vạn lượng, cộng thêm các khoản chi phí khác.”
“Số lẻ ta đã xóa cho muội, tổng cộng là chín vạn tám ngàn bảy trăm lượng.”
Ta cười híp mắt nhìn gương mặt đang đờ đẫn của nàng ta: “Trả bằng bạc hay ngân phiếu? Nếu trả góp thì phải tính lãi đấy nhé.”
Cả phòng ai nấy đều ngây dại, cha ta đập bàn giận dữ quát: “Ngươi đây là muốn bức tử muội muội ngươi sao?!”
Ta chớp chớp mắt: “Cha, lời này của người không đúng rồi, thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên.”
“Sao nào, muội ấy thay con hưởng phúc, muội ấy còn có lý hơn sao?”
“Hay là quý phủ muốn quỵt nợ?”
Ta đảo mắt nhìn một lượt những người đang vận hoa phục trong sảnh: “Vậy thì nữ nhi đành phải lên phủ Thuận Thiên đánh trống Đăng Văn thôi!”
Bình luận