Chương 3 - Mười Lăm Năm Đòi Nợ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

Trong thư phòng không khí ngưng trệ, Hầu gia ngồi sau thư án, sắc mặt xanh mét. Liễu Mộng Sương đứng một bên, mắt sưng húp, rõ ràng là vừa mới khóc xong.

“Quỳ xuống.”

Ta vừa bước vào cửa, Hầu gia đã quát lớn.

Ta đứng yên không động đậy: “Nữ nhi không biết mình phạm tội gì.”

“Ngươi còn dám hỏi.” Hầu gia đập bàn: “Hôm nay tại phủ Trưởng công chúa, ngươi ngang nhiên sỉ nhục Mộng Sương, làm nó bẽ mặt, làm mất hết thể diện Hầu phủ, đây chính là giáo dưỡng của ngươi ở nông gia sao?”

Ta nhìn Liễu Mộng Sương, nàng ta đang cúi đầu lau nước mắt nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên ẩn ý.

“Cha.” Ta bình tĩnh nói: “Nữ nhi chỉ nói sự thật, chiếc áo choàng Vân Cẩm của muội muội quả thực đã khai khống giá, sổ sách trong phủ cũng thực sự có vấn đề, những việc này, nữ nhi đã bẩm báo với người rồi.”

“Việc xấu trong nhà không được truyền ra ngoài.” Hầu gia giận dữ: “Có việc gì không thể về phủ rồi nói? Cứ nhất định phải rêu rao giữa bàn dân thiên hạ sao?”

“Bởi vì về phủ nói cũng vô ích.” Ta nhìn thẳng vào ông ta: “Nếu có ích, tại sao ba tháng sổ sách thâm hụt ba ngàn lượng, cho đến khi nữ nhi tra ra mới được xử lý?”

“Tại sao muội muội nợ con hơn chín vạn lượng, phản ứng đầu tiên của cha lại là bảo con đừng ép nàng ta?”

Hầu gia bị ta nói cho cứng họng không thốt nên lời.

“Cha.” Ta tiến lên một bước: “Người thực sự không hiểu, hay là đang giả vờ không hiểu?”

“Liễu Mộng Sương chiếm đoạt mười lăm năm cuộc đời của con, hưởng hết vinh hoa phú quý, nay con trở về, nàng ta không nghĩ cách bù đắp mà lại tìm mọi cách bài xích, gây khó dễ. Thưởng hoa yến hôm nay, đám chị em của nàng ta sỉ nhục con thế nào, cha có biết không?”

Ta khựng lại một chút, giọng nói có phần run rẩy: “Họ nói, hạng gái quê không xứng vào những chỗ như thế, nói con được về Hầu phủ là nhờ vận may lớn lao, phải biết ơn công đức. Thậm chí còn nói con nên nhường lại thân phận đích nữ cho Liễu Mộng Sương, vì nàng ta hợp hơn…”

“Con không có!” Liễu Mộng Sương vội vã thanh minh: “Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, bọn Chu tỷ tỷ chỉ là trêu đùa thôi…”

“Trêu đùa?” Ta quay sang nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu có kẻ bảo ngươi nên cút về nông gia mà cày ruộng, đó cũng là trêu đùa sao?”

Liễu Mộng Sương bị ánh mắt của ta dọa cho khiếp sợ, lùi lại một bước.

“Đủ rồi.” Hầu gia mệt mỏi xoa mày: “Uyển nhi, cha biết con chịu thiệt thòi, nhưng Mộng Sương dù sao cũng là muội muội con, các con phải hòa thuận với nhau…”

“Hòa thuận cũng được thôi.” Ta ngắt lời ông ta: “Trước hết hãy để nàng ta trả sạch nợ cho con.”

“Ngươi…” Hầu gia nghẹn lời.

“Cha.” Ta dịu giọng: “Nữ nhi không phải nhất thiết phải đòi bằng được số tiền này, nhưng đây là vấn đề nguyên tắc. Nàng ta nợ con không chỉ là tiền bạc, mà là mười lăm năm cuộc đời.”

“Món nợ này, nàng ta bắt buộc phải nhận.”

Cuối cùng Hầu gia không bắt ta quỳ nữa, chỉ phất tay bảo ta về phòng tự hối lỗi.

Ta biết, ông ta không phải mủi lòng, mà là bị ta nói trúng chỗ đau.

6

Những ngày tiếp theo, Hầu phủ bề ngoài yên bình nhưng bên trong lại sóng ngầm cuồn cuộn.

Liễu Mộng Sương an phận được ít hôm lại bắt đầu tác oai tác quái. Lần này nàng ta đã khôn ngoan hơn, không trực tiếp nhắm vào ta nữa mà chuyển sang dùng nhu sách.

Ngày nào cũng đến chỗ phu nhân thỉnh an sớm tối, dâng trà rót nước, ở bên trò chuyện giải khuây, dỗ cho phu nhân cười không dứt miệng.

Lại thường xuyên tới thư phòng đưa điểm tâm cho Hầu gia, ngoan ngoãn thỉnh giáo thơ từ, ra vẻ là một nữ nhi hiếu thảo biết điều.

Ngược lại, ta bận rộn đối soát sổ sách, chỉnh đốn nội vụ, thời gian ở bên cha mẹ tự nhiên ít đi.

Đám hạ nhân trong phủ bắt đầu xì xào, bảo Nhị tiểu thư mới thật là hiếu thảo, Đại tiểu thư chỉ biết tính toán tiền bạc, người đầy mùi tiền hôi hám.

Thu Nguyệt bất bình thay ta: “Tiểu thư, người xem bộ dạng xun xoe của Nhị tiểu thư kìa, dỗ cho phu nhân sắp quên mất ai mới là con ruột rồi!”

Ta lật sổ sách mới gửi tới, đầu không ngẩng lên: “Cứ để nàng ta dỗ, tình cảm nếu chỉ dựa vào sự tính toán như vậy mà lâu bền được, thì việc cha mẹ nuôi ở nông gia coi ta như châu như ngọc suốt mười lăm năm qua tính là gì?”

Nói thì nói vậy, nhưng ta hiểu rõ, huyết thống không thắng nổi mười lăm năm sớm tối bên nhau tích lũy tình cảm.

Chiêu này của Liễu Mộng Sương quả thực đã đánh trúng vào điểm yếu của ta.

Quả nhiên, chưa được mấy ngày, phu nhân đã gọi ta tới, ngập ngừng bảo: “Uyển nhi, Mộng Sương dạo này đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi, số tiền kia… nó là phận nữ nhi, đào đâu ra chín vạn lượng mà trả?”

“Hay là thôi đi, đều là người một nhà cả.”

Ta đặt chén trà xuống, nhìn vào ánh mắt đang né tránh của mẹ: “Mẹ, người có biết hồi ở nông gia, một năm con tiêu pha hết bao nhiêu không?”

Phu nhân ngẩn người.

“Không quá năm lượng bạc.” Ta bình thản nói: “Năm lượng bạc đó là cha mẹ nuôi con chắt bóp, nhịn ăn nhịn mặc mới có được. Họ nuôi con ăn mặc, còn để con theo lão tú tài trong thôn học chữ tính toán, bảo rằng nữ tử cũng cần biết lý lẽ.”

“Còn Liễu Mộng Sương, mỗi năm ba trăm lượng, mười lăm năm là bốn ngàn năm trăm lượng, đó là còn chưa tính trang sức y phục thêm, rồi cả danh sư dạy bảo.”

Ta khựng lại một chút: “Mẹ, con không phải nhất thiết đòi số tiền này, nhưng đây là món nợ nàng ta nợ con. Nếu ngay cả món nợ này cũng có thể xóa bỏ, vậy mười lăm năm đắng cay con phải chịu đựng tính là gì đây?”

Phu nhân không lời đối đáp, chỉ biết thở dài.

Liễu Mộng Sương thấy chiêu này không xong, lại bắt đầu động tác mới.

7

Sau buổi Thưởng hoa yến, ta xem như đã có chút tiếng tăm trong giới quý nữ kinh thành.

Khen chê lẫn lộn, kẻ bảo ta lợi hại, người nói ta khắc bạc.

Liễu Mộng Sương thì tranh thủ cơ hội, đi khắp nơi bán thảm, úp mở việc ta ép nàng ta trả nợ, kiểm toán thị uy, không màng tình tỷ muội, tự xây dựng hình ảnh một đóa bạch liên hoa đáng thương bất lực, bị người tỷ tỷ ức hiếp.

Vậy mà cũng có khối người tin theo, đặc biệt là những quý nữ vốn giao hảo với nàng ta, hoặc nhà cũng có chị em thứ xuất hay họ hàng xa, họ đồng cảm sâu sắc nên càng thêm bài xích ta.

Những lời đồn thổi thị phi đó, ta chẳng mảy may để tâm. Cho đến ngày hôm đó, ta nhận lời mời tham dự buổi thi hội tại phủ Định Quốc Công.

Thi hội của phủ Định Quốc Công là nơi các tài nữ kinh thành trổ tài thi phú.

Ta vốn không thạo thơ từ, nhưng thiệp đã gửi tới, không đi e lại hóa ra chột dạ.

Thi hội tổ chức tại mai viên của Quốc công phủ, tuy đã vào đầu xuân nhưng mấy gốc vãn mai trong vườn vẫn còn nở, hương thầm thoang thoảng.

Lúc ta tới, trong vườn đã tụ tập không ít người, Liễu Mộng Sương thấy ta thì ánh mắt khẽ chuyển động, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

Lâm Nguyệt Như – tam tiểu thư của Định Quốc Công phủ là người chủ trì hôm nay, thái độ khá khách khí: “Liễu Đại tiểu thư tới rồi, mời bên này.”

Ta khẽ gật đầu, định theo nàng ta vào chỗ ngồi thì bị một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ hoa hồng chặn lại.

“Khoan đã.” Thiếu nữ đánh giá ta từ đầu đến chân, giọng điệu khinh khỉnh: “Nghe nói Liễu Đại tiểu thư lớn lên ở nông gia, không biết có biết làm thơ chăng?”

“Thi hội hôm nay nếu không có tài học, e là sẽ làm mất hứng của mọi người đấy.”

Xung quanh vang lên những tiếng cười thầm.

Liễu Mộng Sương bước nhanh lên trước, ôn tồn khuyên giải: “Từ muội muội đừng nói vậy, tỷ tỷ tuy lớn lên ở nông gia nhưng cũng có biết chữ mà.”

Lời này ngoài mặt là giải vây, thực chất là muốn đóng đinh cái ấn tượng gái quê không có tài cán vào người ta.

Ta nhìn Từ tiểu thư kia, mỉm cười nhạt: “Từ tiểu thư nói phải, ta quả thực không bằng các vị đây từ nhỏ đã dùi mài kinh sử.”

“Tuy nhiên, ta lại biết tính toán sổ sách.”

“Tính sổ?” Từ tiểu thư cười nhạo: “Đó là việc của kế toán, mà cũng xứng mang ra nói ở thi hội sao?”

“Tại sao lại không xứng?” Ta đảo mắt nhìn quanh: “Thi hội thanh nhã nhưng cũng cần ngân lượng chống đỡ. Cây cỏ bàn ghế trong vườn này, món nào chẳng phải dùng tiền bạc mà có? Lụa là trang sức trên người các vị tiểu thư đây, món nào chẳng thế?”

“Ngươi…” Mặt Từ tiểu thư đỏ bừng.

Ta tiếp lời: “Khi ở nông gia, ta từng giúp một lão tú tài ở làng bên chỉnh lý thi tập, ông ấy bảo thơ có ba cảnh giới: một là từ hoa mỹ, hai là ý xa xăm, ba là về chân chất.”

“Không biết thơ của Từ tiểu thư đã tới cảnh giới nào rồi?”

Từ tiểu thư cứng họng.

Lâm Nguyệt Như thấy vậy liền vội vàng hòa giải: “Thôi được rồi, thi hội sắp bắt đầu, các vị hãy vào chỗ đi.”

Theo lệ, thi hội lấy chủ đề về mùa xuân mỗi người làm một bài thơ.

Đến lượt Liễu Mộng Sương, nàng ta đứng dậy ngâm: Xuân phong phất diện liễu như yên, yến tử song phi nhiễu họa diêm. Tối thị nhất niên hảo quang cảnh, hoa khai phú quý mãn nhân gian.”

Thơ không quá xuất sắc nhưng ngay ngắn hợp cảnh, nhận được không ít lời khen ngợi.

“Thơ của Mộng Sương muội muội ngày càng tinh tiến rồi.”

“Đúng vậy, thanh tân nhã trí, rất có vận vị.”

Liễu Mộng Sương khiêm tốn cười, ánh mắt lại liếc về phía ta: “Tỷ tỷ, đến lượt tỷ rồi.”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào ta, đợi xem ta bẽ mặt.

Ta đứng dậy, đi tới dưới một gốc mai, khẽ trầm ngâm: “Nông gia xuân tảo.”

“Xuân hàn liêu tiễu đống vị tiêu, phù lê phá thổ chủng tân miêu. Hãn tích nhập thổ nhuận thanh thúy, bất tiệm hoa khai phú quý kiêu.”

Trong vườn tĩnh lặng trong giây lát. Bài thơ này lời lẽ mộc mạc như lời nói thường, chẳng có chút từ ngữ hoa mỹ nào nhưng lại vẽ nên một bức tranh xuân canh sinh động.

Một vị tiểu thư mặc thanh y nhã nhặn lên tiếng trước: “Hãn tích nhập thổ nhuận thanh thúy (Mồ hôi rơi xuống đất nhuộm xanh non), câu này chất phác mà mạnh mẽ, nói hết được sự nhọc nhằn và hy vọng của người nông gia.”

Một vị tiểu thư khác lớn tuổi hơn một chút cũng gật đầu: “Bất tiệm hoa khai phú quý kiêu (Chẳng màng hoa nở phú quý kiêu kỳ), khí tiết tự hiện, Liễu Đại tiểu thư, bài thơ này là do người làm sao?”

“Phải.” Ta thản nhiên đáp: “Mười lăm năm ở nông gia, mỗi độ xuân về đều là cảnh tượng như vậy. Thơ tuy thô lậu nhưng là cảm xúc chân thực.”

Sắc mặt Liễu Mộng Sương có phần khó coi, gượng cười bảo: “Thơ của tỷ tỷ quả là đặc biệt, chỉ có điều hơi không hợp với cảnh xuân hôm nay…”

“Cảnh xuân lẽ nào chỉ có hoa nở phú quý sao?” Vị tiểu thư thanh y vặn hỏi: “Người nông gia xuân canh không phải cảnh xuân sao? Kế sinh nhai của bách tính không phải ý xuân sao?”

Liễu Mộng Sương bị nói cho nghẹn lời, Lâm Nguyệt Như nhìn sâu vào ta một cái rồi tuyên bố thi hội tiếp tục.

Thi hội kết thúc, vị tiểu thư thanh y kia chủ động tới tìm ta: “Ta là con gái Ngự sử đại phu, Tô Thanh Thiển. Liễu Đại tiểu thư, ta rất thích bài thơ của cô.”

“Đa tạ Tô tiểu thư.”

Ta có chút bất ngờ, Tô Thanh Thiển vốn nổi danh tài nữ kinh thành, tính tình thanh cao, hiếm khi chủ động kết giao với ai.

“Không cần khách khí.” Tô Thanh Thiển mỉm cười: “Cô quả thực rất khác so với lời đồn.”

“Lời đồn nói về ta thế nào?”

“Khắc bạc thiếu ơn, tính toán chi li, ép dưỡng muội đến mức không còn đường sống.” Tô Thanh Thiển nói thẳng không kiêng dè: “Nhưng hôm nay gặp mặt, ta cảm thấy cô chỉ là ân oán phân minh mà thôi.”

Ta cười: “Tô tiểu thư thật tinh tường.”

“Tuy nhiên,” Tô Thanh Thiển hạ thấp giọng, “Cô phải cẩn thận với Liễu Mộng Sương, nàng ta giao hảo với Bình Dương quận chúa, mà Bình Dương quận chúa thì ghét nhất hạng người hạ khắc thượng.”

Bình Dương quận chúa là cháu gái của đương kim thánh thượng, tính tình kiêu căng hống hách, có ảnh hưởng không nhỏ trong giới quý nữ kinh thành.

“Đa tạ đã nhắc nhở.” Ta chân thành cảm ơn.

Trên đường về phủ, Thu Nguyệt phấn khích không thôi: “Tiểu thư, người không thấy sắc mặt Nhị tiểu thư lúc đó đâu, xanh hết cả vào, đến Tô tiểu thư cũng khen người nữa đấy.”

Ta nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng hiểu rõ Liễu Mộng Sương sẽ không chịu để yên.

Quả nhiên, chỉ mấy ngày sau, rắc rối đã tìm đến tận cửa.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)