Chương 4 - Mười Lăm Năm Đòi Nợ
8
Hôm đó ta đang đối soát sổ sách từ điền trang gửi tới, quản gia vội vã chạy vào: “Đại tiểu thư, không xong rồi, phủ Thuận Thiên có người tới, bảo là có kẻ kiện người chiếm đoạt ruộng đất, bức tử nông hộ!”
Tim ta thắt lại, đặt sổ sách xuống: “Người đâu?”
“Ở tiền sảnh, Hầu gia và phu nhân đã qua đó rồi.”
Khi ta tới tiền sảnh, thấy hai sai nha đang đứng giữa sảnh, Hầu gia sắc mặt xanh mét, phu nhân thì sốt sắng lau nước mắt.
Liễu Mộng Sương cũng ở đó, đứng cạnh Hầu gia, vẻ mặt lo lắng: “Cha, việc này chắc chắn có hiểu lầm, tỷ tỷ sẽ không làm chuyện như vậy đâu…”
“Hiểu lầm sao?” Sai nha lạnh lùng nói: “Khổ chủ đã kiện tới tận phủ Thuận Thiên rồi, bảo là Đại tiểu thư phủ Vĩnh An Hầu ỷ thế hiếp người, chiếm đoạt mười mẫu ruộng tốt nhà họ, bức cha già người ta phải gieo mình xuống sông tự vẫn.”
“Nhân chứng vật chứng đều có đủ, Phủ doãn đại nhân lệnh cho chúng ta tới truyền Liễu Uyển nhi ra công đường thẩm vấn.”
Hầu gia nhìn ta, ánh mắt phức tạp: “Uyển nhi, chuyện này là thế nào?”
“Nữ nhi không biết.” Ta bình tĩnh đáp: “Nữ nhi sau khi hồi phủ chưa từng nhúng tay vào sự vụ ở điền trang, lấy đâu ra chuyện chiếm đoạt ruộng đất?”
“Khổ chủ họ Trần, bảo là người thôn Trần gia ở ngoại ô phía Tây, ruộng đất ở ngay gần trang tử của Hầu phủ.” Sai nha nói: “Liễu Đại tiểu thư, mời đi cho.”
Liễu Mộng Sương đột nhiên lên tiếng: “Quan sai đại huynh, liệu có khi nào có kẻ mạo danh tỷ tỷ không? Tỷ tỷ mới về kinh chưa lâu, sao có thể…”
“Nhị muội không cần biện hộ cho ta.” Ta ngắt lời nàng ta: “Cây ngay không sợ chết đứng, ta đi một chuyến là được.”
Ta nhìn Hầu gia: “Cha, nữ nhi đi rồi sẽ về ngay, tuy nhiên lúc nữ nhi không có nhà, xin người hãy trông coi sổ sách trong phủ cho kỹ, chớ để kẻ nào động tay động chân.”
Lời này đầy ẩn ý khiến mặt Liễu Mộng Sương khẽ biến sắc.
Trên công đường phủ Thuận Thiên, một gã đàn ông trung niên quần áo rách rưới đang quỳ, vừa thấy ta đã gào khóc: “Thanh thiên đại lão gia, chính là nàng ta, chính là nàng ta đã chiếm đoạt ruộng đất nhà ta, bức chết cha ta!”
Phủ doãn đập kinh đường mộc: “Yên lặng! Liễu Uyển nhi, Trần Đại kiện ngươi chiếm đoạt ruộng đất, bức hại nhân mạng, ngươi có gì để nói?”
Ta quỳ xuống nhưng không hề nao núng: “Đại nhân, dân nữ có ba câu hỏi.”
“Nói.”
“Một hỏi Trần Đại, ngươi nói ta chiếm đoạt mười mẫu ruộng tốt nhà ngươi, chiếm khi nào?”
Trần Đại ngẩn ra một lúc: “Mùa… mùa thu năm ngoái.”
“Hai hỏi, ta chiếm bằng cách nào? Là dẫn theo gia đinh đả thủ, hay là làm giả địa khế?”
“Ngươi… ngươi bảo trang đầu tới nói, bảo Hầu phủ muốn mở rộng trang tử nên ép mua đất, ép giá cực thấp, cha ta không chịu, các người liền…”
“Ba hỏi,” ta cao giọng, “Ngươi nói ta bức chết cha ngươi, ông ấy nhảy sông khi nào? Thi thể ở đâu? Đã có ngỗ tác nghiệm thi chưa?”
Trần Đại bị ta hỏi cho cứng họng, mồ hôi vã ra trên trán.
Phủ doãn nhíu mày: “Trần Đại, trả lời mau.”
“Cha ta là… là nhảy sông vào ngày mười lăm tháng trước, thi thể… thi thể vớt lên đã đem chôn rồi…”
“Chôn ở đâu? Có láng giềng nào làm chứng không?”
“Chôn ở núi sau, láng giềng… láng giềng đều sợ quyền thế Hầu phủ nên không dám làm chứng…”
Ta cười lạnh một tiếng: “Đại nhân, mùa thu năm ngoái dân nữ vẫn còn đang ở nông gia, làm sao có thể tới kinh thành chiếm đoạt ruộng đất? Đó là điểm thứ nhất. Thứ hai, Hầu phủ đúng là có trang tử ở ngoại ô phía Tây nhưng chưa từng mở rộng, trang đầu họ Lý đã hầu hạ ở Hầu phủ hai mươi năm, tính tình thật thà bản lĩnh, đại nhân có thể truyền ông ấy tới đối chất.”
“Thứ ba, sau khi dân nữ hồi kinh, mọi hành trình đều có ghi chép lại, ngày mười lăm tháng trước dân nữ ở trong phủ đối soát sổ sách, hạ nhân trong phủ đều có thể làm chứng, làm sao có thể đi ngoại ô phía Tây bức chết người được?”
Phủ doãn gật đầu, sai người đi truyền Lý trang đầu, lại cho lục soát lại ghi chép xuất nhập của ta.
Trong lúc chờ đợi, ta đột nhiên nói: “Đại nhân, dân nữ còn có một việc muốn bẩm báo.”
“Nói đi.”
“Sau khi dân nữ hồi phủ, phát hiện sổ sách trong phủ có thâm hụt nên đang tiến hành triệt tra. Việc này liên quan tới số tiền khổng lồ, e rằng có kẻ vì muốn che đậy tội lỗi nên cố ý hãm hại dân nữ để đánh lạc hướng dư luận.”
Ánh mắt Phủ doãn sắc lạnh: “Nói rõ chi tiết xem.”
Ta liền đem việc phát hiện vấn đề sổ sách, việc Liễu Mộng Sương nợ nần cũng như những bất thường trong phủ gần đây kể lại một lượt, mạch lạc rõ ràng, chứng cứ xác đáng.
Liễu Mộng Sương không biết đã tới từ lúc nào, đang đứng ngoài sảnh nghe xử án, nghe đến đây thì mặt mũi trắng bệch.
Lý trang đầu nhanh chóng được đưa tới, xác nhận trang tử chưa từng mở rộng, ruộng nhà họ Trần căn bản không giáp ranh với trang tử Hầu phủ.
Ghi chép xuất nhập của ta cũng cho thấy ngày mười lăm tháng trước ta cả ngày ở trong phủ không hề ra ngoài, chân tướng đã rõ mười mươi.
Phủ doãn giận dữ đập kinh đường mộc: “Trần Đại, ngươi vu khống quan quyến, tội đáng thế nào? Nói, là ai xúi giục ngươi?”
Trần Đại bủn rủn ngã quỵ xuống đất, dập đầu như tế sao: “Đại nhân tha mạng, là… là một người bịt mặt đưa cho tiểu nhân một trăm lượng bạc, bảo tiểu nhân nói như vậy, bảo rằng việc thành rồi sẽ còn trọng thưởng…”
“Người bịt mặt sao? Có đặc điểm gì?”
“Nghe giọng là một nữ tử trẻ tuổi, trên người… trên người có mùi thơm hoa quế…”
Ngoài sảnh, người Liễu Mộng Sương lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã quỵ, nàng ta thích nhất là dùng dầu gội hương quế.
Phủ doãn là bậc lão luyện thế nào, lập tức sai người tới Hầu phủ lục soát.
Kết quả, trong phòng nha hoàn Xuân Đào tìm thấy một trăm lượng bạc, chính là quan ngân, số hiệu trùng khớp với lời khai của Trần Đại.
Xuân Đào bị đưa lên công đường, qua vài gậy là khai ra sạch sành sanh, nói rằng sau khi bị ta đuổi đi, Liễu Mộng Sương đã chỉ thị nàng ta tìm người vu khống ta, mục đích là để đuổi ta ra khỏi Hầu phủ, khiến ta thân bại danh liệt.
Trên công đường một phen xôn xao, Liễu Mộng Sương khi bị truyền lên công đường đã khóc như mưa: “Đại nhân, dân nữ oan uổng, là con tiện tỳ Xuân Đào này tự tiện chủ trương, dân nữ hoàn toàn không hay biết gì ạ!”
Xuân Đào không thể tin nổi nhìn nàng ta: “Nhị tiểu thư, sao người có thể nói như vậy? Rõ ràng là người bảo Đại tiểu thư về đoạt mất sự sủng ái của người nên muốn cho nàng ta nếm mùi lợi hại, một trăm lượng bạc đó cũng là chính tay người đưa cho ta mà…”
“Ngươi nói bậy!” Liễu Mộng Sương hét lên.
Phủ doãn lạnh lùng nhìn màn kịch này, cuối cùng phán quyết Xuân Đào vu khống chủ tử, phạt ba mươi trượng, phát phối biên cương; Trần Đại vu khống, phạt hai mươi trượng, giam cầm ba năm.
Liễu Mộng Sương tuy không có bằng chứng trực tiếp nhưng tội quản giáo không nghiêm, dung túng nô bộc làm càn, phạt năm trăm lượng bạc, cấm túc ba tháng.
Còn ta thì được phóng thích ngay tại đường.
Lúc bước ra khỏi phủ Thuận Thiên, Hầu gia và phu nhân đang đợi bên ngoài, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi.
Liễu Mộng Sương được nha hoàn dìu ra, vừa thấy Hầu gia đã nhào tới: “Cha, nữ nhi oan uổng quá…”
Hầu gia đẩy mạnh nàng ta ra, ánh mắt lạnh lẽo: “Oan uổng? Nhân chứng vật chứng rành rành, ngươi còn dám kêu oan?”
“Con… con chỉ vì tức giận chuyện tỷ tỷ ép trả nợ nên mới muốn dọa tỷ ấy một chút, không ngờ Xuân Đào lại làm quá tay như vậy…” Liễu Mộng Sương khóc lóc thảm thiết: “Cha, nữ nhi biết lỗi rồi, người tha cho nữ nhi lần này đi…”
Phu nhân mủi lòng, định nói lại thôi.
Ta nhìn cảnh này, chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Mười lăm năm cuộc đời tráo đổi, không phải là chuyện đúng sai đơn giản mà nói hết được.
Liễu Mộng Sương đáng hận nhưng cũng đáng thương, nàng ta cứ bám riết lấy những thứ không thuộc về mình, cuối cùng chỉ mất đi nhiều hơn mà thôi.
Nhưng ta không định nhẫn nhịn nữa: “Cha, mẹ.”
Ta lên tiếng, giọng bình thản: “Sự đã đến nước này, nữ nhi có một đề nghị.”
Mọi người đều nhìn về phía ta.
“Liễu Mộng Sương ở lại trong phủ chung quy vẫn là một mầm họa, chi bằng đưa nàng ta về chỗ cha mẹ ruột đi.”
“Không!” Liễu Mộng Sương hét lên: “Con không về đó đâu, đó là nhà nông, con sẽ chết mất!”
“Nhà nông thì làm sao?” Ta nhìn nàng ta: “Ta ở nhà nông mười lăm năm vẫn sống rất tốt. Cha mẹ ruột của ngươi tuy thanh bần nhưng cần cù lương thiện, tốt hơn hạng người tâm địa độc ác như ngươi nhiều.”
Hầu gia im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu: “Cũng phải.”
“Cha!” Liễu Mộng Sương quỳ xuống ôm lấy chân Hầu gia: “Nữ nhi được nuôi dưỡng bên cạnh người mười lăm năm, người thực sự nỡ lòng đưa nữ nhi tới nơi đó sao? Nữ nhi đã quen với cuộc sống ở Hầu phủ rồi, về đó sẽ không sống nổi đâu…”
“Quen sao?” Ta cười lạnh: “Ngươi quen với cẩm y ngọc thực, quen với thân phận thiên kim Hầu phủ, nhưng những thứ này vốn dĩ không thuộc về ngươi. Liễu Mộng Sương, ngươi chiếm đoạt mười lăm năm cuộc đời của ta, ta chỉ bắt ngươi trả tiền đã là nhân chí nghĩa tận rồi. Nhưng ngươi hết lần này đến lần khác tác oai tác quái, nay còn dám vu khống ta vào ngục, nếu không phải Phủ doãn đại nhân minh sát như đài gương, ta lúc này đã thân bại danh liệt rồi. Ngươi đối với ta chưa từng có lấy một chút hối lỗi, chỉ có đố kỵ và oán hận, hạng người như ngươi, ta không dung được, Hầu phủ cũng không dung nổi.”
Lời nói của ta chém đinh chặt sắt, không chút nhân nhượng.
Phu nhân nước mắt đầm đìa, nhưng cũng biết lần này Liễu Mộng Sương làm quá sai, không thể che chở thêm được nữa.
Hầu gia cuối cùng hạ lệnh, ba ngày sau tiễn Liễu Mộng Sương về chỗ cha mẹ ruột.
9
Ngày Liễu Mộng Sương bị tiễn đi, nàng ta quậy đến mức kinh thiên động địa.
Nàng ta đập vỡ tất cả đồ đạc có thể đập được trong phòng, gào khóc không chịu đi, thậm chí lấy cái chết ra đe dọa. Nhưng Hầu gia lần này đã quyết tâm, sai bà tử trói nàng ta lại, tống vào xe ngựa.
Ta đứng trước cổng phủ, nhìn xe ngựa khuất dần, trong lòng không có cảm giác đắc thắng, chỉ có một sự bình lặng khi bụi trần đã định.
Thu Nguyệt khẽ hỏi: “Tiểu thư, người bảo Nhị tiểu thư liệu có cam tâm không?”
“Sẽ không.” Ta thản nhiên nói: “Nhưng dù nàng ta có không cam tâm đến đâu, cũng chẳng thể gây ra sóng gió gì nữa rồi.”
Cha mẹ ruột của Liễu Mộng Sương sống ở thôn Lý gia, cách kinh thành ba mươi dặm, là những nông hộ thật thà chất phác.
Năm đó con cái bị tráo đổi họ hoàn toàn không hay biết, mãi đến khi Hầu phủ tìm tới mới rõ đứa con gái nuôi mười lăm năm không phải con ruột.
Hầu phủ đã cho họ một khoản bạc, đủ để họ an hưởng tuổi già.
Còn về việc Liễu Mộng Sương sau khi về đó thế nào, không còn là việc ta bận tâm nữa.
Trong phủ thiếu đi Liễu Mộng Sương, bỗng chốc thanh tịnh hơn hẳn.
Phu nhân lâm bệnh mấy ngày, ta tới hầu hạ thuốc thang, bà nắm tay ta nghẹn ngào: “Uyển nhi, mẹ có lỗi với con…”
“Mẹ không cần tự trách.” Ta đắp lại chăn cho bà: “Chuyện cũ đã qua sau này chúng ta cứ bình an mà sống là được.”
Hầu gia đối với ta cũng thay đổi thái độ, không còn chê ta tính toán chi li nữa, ngược lại đem mọi sự vụ lớn nhỏ trong phủ giao cho ta quản lý.
“Con giỏi hơn muội muội con nhiều.” Hầu gia hiếm khi khen ta: “Sổ sách rõ ràng, xử sự công chính, giao Hầu phủ cho con, ta yên tâm.”
Sau khi tiếp quản Hầu phủ, việc đầu tiên ta làm là triệt để chỉnh đốn.
Những quản sự tham ô đều bị trừng trị nghiêm khắc, hạ nhân quy củ lỏng lẻo đều được uốn nắn lại, mọi khoản chi tiêu không cần thiết đều bị cắt giảm.
Ba tháng sau, sổ sách Hầu phủ đổi mới hoàn toàn, chi tiêu hàng tháng giảm tới ba phần so với trước kia, mà mọi hoạt động trong phủ lại càng thêm trơn tru.
Trong thời gian đó, Liễu Mộng Sương có nhờ người gửi tới một phong thư, trong thư khóc lóc kể lể cuộc sống nông gia gian khổ, cầu xin Hầu gia đón nàng ta về, dù là làm nha hoàn cũng cam lòng.
Hầu gia xem xong, im lặng hồi lâu rồi đem phong thư đốt đi.
“Đường là do chính nó chọn.” Hầu gia chỉ nói đúng một câu như vậy.
Ta biết, Liễu Mộng Sương đời này coi như không còn cơ hội quay lại Hầu phủ nữa rồi.
Nàng ta không giữ được vinh hoa vốn không thuộc về mình, cũng không chịu nổi cái khổ chốn nông thôn, cuối cùng rơi vào kết cục này chẳng qua cũng là tự làm tự chịu.
10
Thoáng cái đã tới tết Trung thu, trong cung tổ chức yến thưởng nguyệt, quan viên từ tam phẩm trở lên cùng gia quyến đều được dự tiệc.
Đây là lần đầu tiên ta tham gia cung yến, phu nhân đích thân chọn y phục trang sức cho ta, dặn dò lễ nghi kỹ lưỡng.
“Uyển nhi, trong cung không như ở nhà, nói năng hành sự đều phải cẩn trọng.” Phu nhân lo lắng không thôi: “Đặc biệt là chuyện của con và Mộng Sương trước kia, khó tránh có kẻ lấy ra làm đề tài thêu dệt.”
“Mẹ yên tâm, nữ nhi biết chừng mực.”
Cung yến tổ chức tại Ngự hoa viên, trăng sáng trên cao, đèn hoa rực rỡ.
Ta theo Hầu gia và phu nhân vào chỗ, vừa ngồi xuống đã cảm thấy có mấy ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Bình Dương quận chúa quả nhiên có mặt, đang cùng mấy quý nữ nói cười, thấy ta tới, nụ cười nhạt đi vài phần.
Ta nhớ tới lời nhắc nhở trước kia của Tô tiểu thư về việc Liễu Mộng Sương từng giao hảo với Bình Dương quận chúa, lòng thầm cảnh giác.
Quả nhiên, rượu quá ba tuần, Bình Dương quận chúa chợt lên tiếng: “Nghe danh phủ Vĩnh An Hầu gần đây có nhiều biến chuyển, thiên kim thật vừa về là thiên kim giả liền bị tiễn đi, quả là thủ đoạn hay.”
Cả tiệc im phắt, ta đặt chén rượu xuống, đứng dậy hành lễ: “Quận chúa quá lời rồi.”
“Gia phong thanh chính, thưởng phạt phân minh vốn là cái gốc của việc đối nhân xử thế. Nếu có kẻ hành sự sai trái, tự nhiên phải xử lý theo quy củ, việc này không liên quan đến thân phận thật giả.”
Bình Dương quận chúa nhướng mày: “Ồ?”
“Nhưng bổn quận chúa nghe nói, ngày đầu tiên ngươi hồi phủ đã ép muội muội nuôi trả nợ, hơn chín vạn lượng, chẳng phải là ép người quá đáng sao?”
“Thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên.” Ta thái độ không kiêu ngạo cũng không tự ti: “Nếu quận chúa cảm thấy không ổn, xin hỏi trong phủ của quận chúa có cái lý lẽ thiếu nợ không trả chăng?”
Sắc mặt Bình Dương quận chúa sa sầm: “Ngươi to gan thật, dám chất vấn bổn quận chúa sao?”
“Dân nữ không dám.” Ta rủ mắt: “Chỉ là có sao nói vậy, nếu lời lẽ có chỗ mạo phạm, mong quận chúa hải hàm.”
Bầu không khí bỗng chốc đóng băng, đúng lúc đó, một giọng nữ ôn hòa vang lên: “Bổn cung lại thấy lời của Liễu tiểu thư rất có lý.”
Mọi người nhìn lại, hóa ra là Hoàng hậu nương nương lên tiếng.
Hoàng hậu chậm rãi nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, thiếu nợ trả tiền vốn là đạo lý hiển nhiên.”
“Hơn nữa, bổn cung có nghe nói sau khi Liễu tiểu thư hồi phủ đã quán xuyến Hầu phủ đâu ra đấy, chỉ trong ba tháng đã tiết kiệm được ba phần chi phí, đây quả là một công lớn.”
Ta vội quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương quá khen, dân nữ chỉ làm tròn bổn phận.”
Hoàng hậu mỉm cười: “Đứng lên đi, Vĩnh An Hầu, ngươi có một nữ nhi tốt đấy.”
Hầu gia vội vàng tạ ơn, Bình Dương quận chúa thấy vậy dù không cam tâm cũng không dám nói thêm gì nữa.
Qua sự việc này, danh tiếng của ta ở kinh thành hoàn toàn thay đổi. Những kẻ trước kia chê ta khắc bạc thiếu ơn, nay đều khen ta trị gia có phương, ân oán phân minh.
Ngay cả Trưởng công chúa khi gặp ta cũng hiếm khi lộ ra vẻ tán thưởng: “Ngươi quả nhiên không làm bổn cung thất vọng.”
11
Thu đi đông lại, thấm thoát ta hồi phủ đã tròn một năm.
Trong một năm này, ta đã chỉnh đốn trong ngoài Hầu phủ đổi mới hoàn toàn, không những trả sạch nợ cũ của phủ mà còn sắm sửa thêm được mấy cơ ngơi sinh lợi.
Hầu gia hoàn toàn buông tay giao quyền, phu nhân cũng thực lòng coi ta là chỗ dựa.
Tháng chạp, ta nhận được một phong thư gửi tới từ thôn Trần gia.
Thư do cha mẹ ruột của Liễu Mộng Sương viết, bảo là Liễu Mộng Sương sau khi về đó suốt ngày khóc lóc quấy nhiễu, không chịu làm lụng, sau đó bỏ trốn cùng một tên côn đồ trong thôn, đến nay bặt vô âm tín.
Xem xong thư ta im lặng hồi lâu, cuối cùng đem phong thư đốt đi.
Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình, con đường của Liễu Mộng Sương là do nàng ta tự đi, chẳng trách được ai cả.
Đêm trừ tịch, Hầu phủ chăng đèn kết hoa, cả nhà quây quần thủ tuế.
Hầu gia uống chút rượu, cảm khái: “Năm nay trong phủ thay đổi nhiều quá, Uyển nhi, đa tạ con.”
Phu nhân cũng gật đầu: “Đúng vậy, Uyển nhi về rồi, cái nhà này mới thực sự vẹn tròn.”
Ta nhìn mái đầu cha mẹ đã thêm sợi bạc, lòng bỗng mềm lại: “Cha, mẹ, sau này chúng ta sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”
Ngoài cửa sổ tiếng pháo nổ râm ran, pháo hoa rực rỡ.
Một năm mới, một khởi đầu mới.
12
Sau tết vào xuân ta nhận lời mời tham gia trà hội do Tô Thanh Thiển tổ chức.
Tại trà hội, mấy vị quý nữ bàn luận về những chuyện thú vị gần đây, một vị tiểu thư chợt nói: “Các người có nghe gì chưa?”
“Bình Dương quận chúa mấy hôm trước bị hoàng thượng khiển trách, bảo là kiêu căng hống hách, phạt đóng cửa hối lỗi ba tháng.”
“Vì sao vậy?” Có người hỏi.
“Nghe nói là vì nàng ta dung túng thuộc hạ chiếm đoạt ruộng dân, bị kiện tới tận trước ngự tiền, hoàng thượng đang lúc chỉnh đốn lại quan trường nên nàng ta va phải đầu súng.”
Tô Thanh Thiển nhìn ta mỉm cười: “Ác hữu ác báo, chẳng qua là lúc chưa tới thôi.”
Ta gật đầu, lòng không chút gợn sóng.
Trải qua bao nhiêu chuyện, ta đã sớm hiểu ra rằng, thay vì trông chờ kẻ ác gặp báo ứng, chi bằng tự mình mạnh mẽ lên để kẻ ác không dám khinh nhờn.
Trà hội kết thúc, Tô Thanh Thiển giữ ta lại riêng: “Uyển nhi, có chuyện này ta muốn nói với cô.”
“Mời nói.”
“Ca ca ta, Tô Thanh Viễn, cô từng gặp rồi đó.” Tô Thanh Thiển có chút ngại ngùng: “Huynh ấy… huynh ấy có ý với cô, nhờ ta tới hỏi xem ý cô thế nào.”
Ta ngẩn ra, Tô Thanh Viễn là đích tử của Ngự sử đại phu, là tài tử trẻ tuổi, nhân phẩm đoan chính, từng có duyên gặp một lần tại thi hội.
“Tô tiểu thư, ta… ta có chút bất ngờ.”
“Cô không cần trả lời ngay đâu.” Tô Thanh Thiển thấu hiểu tâm lý: “Ta chỉ là chuyển lời thôi, ca ca bảo huynh ấy ngưỡng mộ sự kiên cường minh lý của cô, nếu không chê, huynh ấy muốn mời bà mối tới cửa cầu thân.”
Trên đường về phủ, ta cứ mãi suy nghĩ về chuyện này.
Gả cho Tô Thanh Viễn chắc chắn là một mối lương duyên.
Nhà họ Tô gia phong thanh chính, bản thân Tô Thanh Viễn cũng xuất chúng.
Nhưng ta đã thực sự sẵn sàng chưa?
Về phủ, ta đem chuyện này thưa với cha mẹ.
Hầu gia đại hỉ: “Tô gia là dòng dõi thanh liêm, đứa trẻ Thanh Viễn đó ta cũng đã gặp qua phẩm hạnh đoan chính, tiền đồ vô lượng, Uyển nhi, mối hôn sự này cực tốt.”
Phu nhân lại có chút lo lắng: “Uyển nhi, ý con thế nào? Nếu con không nguyện ý, cha mẹ cũng không ép uổng.”
Nhìn ánh mắt mong đợi của cha mẹ, ta chợt nhớ tới cha mẹ nuôi ở nông gia. Nếu họ biết ta có thể gả vào nhà tử tế thế này chắc hẳn sẽ yên lòng lắm.
“Nữ nhi muốn gặp Tô công tử một lần.” Ta nói.
Ba ngày sau, Tô Thanh Viễn tới thăm.
Chúng ta gặp nhau tại lương đình trong vườn, huynh ấy đi thẳng vào vấn đề: “Liễu tiểu thư, tâm ý của ta chắc Thanh Thiển đã chuyển lời rồi, hôm nay tới đây là muốn đích thân nói với nàng, ta ngưỡng mộ phẩm tính tài cán của nàng, nguyện dùng cả đời này để chở che, không biết tiểu thư có nguyện cho ta cơ hội này không?”
Ta nhìn vào đôi mắt chân thành của huynh ấy, hỏi: “Tô công tử ngưỡng mộ ta ở điểm gì? Là tài trị gia của ta, hay là sự ân oán phân minh của ta?”
“Đều có, mà cũng không hẳn là vậy.” Tô Thanh Viễn thản nhiên đáp: “Ta ngưỡng mộ sự kiên cường của nàng, ở nghịch cảnh không cúi đầu, lúc thuận cảnh không kiêu ngạo. Ngưỡng mộ sự minh lý của nàng, ân oán phân minh mà không khắc bạc, trị gia có đạo mà không hà khắc.”
Huynh ấy khựng lại một chút, giọng nói dịu dàng: “Ta lại càng ngưỡng mộ con người của nàng hơn, Liễu Uyển nhi – một người độc nhất vô nhị.”
Lòng ta khẽ rung động.
Im lặng hồi lâu, ta chậm rãi nói: “Tô công tử, ta từng lưu lạc nông gia mười lăm năm, lúc hồi phủ từng bước tính toán, chi li tiền bạc, chỉnh đốn gia trạch, thậm chí tiễn cả dưỡng muội đi. Một người như vậy, huynh không thấy là quá mạnh mẽ, thiếu phần ôn nhu sao?”
Tô Thanh Viễn cười: “Nữ tử ôn nhu thì ngàn người như một, còn một người có cá tính như nàng mới là vạn người có một. Liễu tiểu thư, thứ ta muốn không phải là một con chim vàng anh trong lồng, mà là một người có thể cùng ta kề vai sát cánh đi qua mưa gió.”
Nhìn vào đôi mắt huynh ấy, không có sự giả dối, chỉ có chân tình.
Cuối cùng ta gật đầu: “Được.”
Ba tháng sau, Tô gia chính thức sang cầu thân, hôn kỳ định vào mùa xuân năm sau.
Ngày dẫn cưới, Tô gia mang tới đầy đủ một trăm hai mươi tám tráp sính lễ, rầm rộ khiến ai nấy đều phải ghen tỵ.
Hầu gia cười không ngớt miệng, phu nhân cũng mừng vui phát khóc.
Còn ta, giữa không khí hỷ sự rộn ràng, chợt nhớ tới cảnh tượng một năm trước lúc vừa mới hồi phủ.
Ta lúc đó mình đầy bùn đất, lòng đầy cảnh giác, tay nắm sổ sách, từng bước tính toán.
Giờ đây ta đã có cha mẹ thực lòng thương yêu, có phu quân yêu thương mình, có một tương lai thuộc về chính mình.
Suốt chặng đường đã qua ta chưa từng cúi đầu, chưa từng lùi bước, ta dùng cách của mình để đòi lại tất cả những gì thuộc về mình.
Ngoài cửa sổ xuân quang rực rỡ, hoa đào trong vườn nở rộ thắm tươi.
Ta đứng dưới hiên nhìn ngắm ngàn hoa khoe sắc, khẽ mỉm cười.
Cuộc đời này, chung quy vẫn là của chính ta.
Và sau này, chắc chắn sẽ càng tốt đẹp hơn.
[HẾT]