Chương 1 - Mười Lăm Năm Đòi Nợ
Ngày Hầu phủ đến đón, ta đang ở trên đồng cấy mạ.
Quản gia dẫn theo bốn nha hoàn, hai bà tử đứng trên bờ ruộng, nhìn ta một chân đầy bùn đất từ dưới ruộng nước bước lên, ánh mắt chán ghét chẳng thể che giấu nổi.
“Đại tiểu thư, Hầu gia và phu nhân đón người hồi phủ.”
Quản gia nói lời khách khí, nhưng thân mình lại đứng cách xa ta tới ba thước.
Ta rửa sạch chân tay, thay bộ y phục vải thô rồi lên xe ngựa.
Suốt dọc đường, đám nha hoàn bà tử xì xào bàn tán, lời ra tiếng vào đều là hạng gái quê như ta sao xứng với thân phận thiên kim Hầu phủ.
Ta nhắm mắt giả vờ ngủ, trong lòng lại cười lạnh.
Không xứng sao?
Ta đây phải xem xem, kẻ đã ch/iếm đ/oạt mười lăm năm phú quý của ta kia, có xứng hay không.
Xe ngựa đi ròng rã hai ngày mới tới kinh thành, Hầu phủ cửa son tường cao, khí phái phi phàm. Khi ta được dẫn vào chính sảnh, người trong nhà đã đợi sẵn cả rồi.
Ngồi phía trên là Hầu gia và phu nhân, cha mẹ ruột của ta. Hầu gia nét mặt nghiêm nghị, phu nhân thì vành mắt đỏ hoe.
Phía bên trái là một thiếu nữ mặc y phục màu vàng nhạt, mày ngài tinh tế, khí chất nhu nhược, chính là kẻ ch/iếm đ/oạt thân phận của ta, Liễu Mộng Sương.
“Uyển nhi…”
Phu nhân đứng dậy định đón ta, nhưng lại bị Liễu Mộng Sương nhanh chân hơn một bước.
Liễu Mộng Sương nhào đến trước mặt ta, nước mắt rơi như lã chã: “Tỷ tỷ, tỷ cuối cùng cũng đã về rồi, những năm qua ở bên ngoài tỷ đã phải chịu khổ rồi…”
“Đều tại muội không tốt, đã ch/iếm đ/oạt cuộc đời của tỷ…”
Nàng ta khóc đến hoa lê đái vũ, dáng vẻ vô cùng đáng thương, khiến mấy nha hoàn trong sảnh cũng phải sụt sùi theo.
“Tỷ tỷ, muội nguyện trả lại hết tất cả cho tỷ, từ thân phận, cha mẹ, viện tử cho đến y phục trang sức…”
“Chỉ mong tỷ tỷ có thể tha thứ cho muội…” Nàng ta nói đoạn định quỳ xuống.
Ta đưa tay đỡ lấy nàng ta, thuận thế nắm lấy bàn tay kia, đôi mắt rưng rưng: “Muội muội tốt, ta chờ chính là câu nói này của muội.”
Mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt Hầu gia cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Nói xong, ta buông tay, từ trong ngực lấy ra một cuốn sổ dày tới ba tấc đặt thẳng lên bàn.
“Muội muội, lại đây xem thử, đây là chi tiết chi tiêu ăn mặc của muội trong mười lăm năm qua.”
Ta lật trang đầu tiên, nét chữ ngay ngắn rõ ràng: “Thời còn quấn tã, dùng vải Vân Cẩm vùng Giang Nam làm chăn, một cái hai mươi lượng; từ năm ba tuổi mời ma ma trong cung về dạy lễ nghi, mỗi năm phí bồi dưỡng là hai trăm lượng; bảy tuổi bắt đầu học cầm kỳ thi họa, mời đều là danh sư bậc nhất kinh thành…”
Ta lật từng trang, giọng nói bình thản: “Cẩm y ngọc thực, mỗi năm trung bình chi tiêu ba trăm lượng, mười lăm năm tổng cộng là bốn ngàn năm trăm lượng.”
Sắc mặt Liễu Mộng Sương bắt đầu tái nhợt.
“Còn nữa,” ta tiếp lời: “Muội ch/iếm đ/oạt nhân sinh của ta, khiến ta lưu lạc nơi thôn dã hàn môn, sáu tuổi đã phải xuống ruộng cày cấy, mùa đông phá băng giặt đồ đến nứt nẻ đôi tay, mùa hạ nắng ch/áy cấy mạ đến bong tróc da lưng, mười lăm năm qua ăn không no bụng, mặc không ấm thân, chịu đủ mọi đắng cay khổ cực.”
“Mười lăm năm vinh hoa này muội hưởng thay ta, mười lăm năm khổ cực này ta chịu thay muội, theo quy củ thế gia, kẻ ch/iếm mệnh cách, đ/oạt phúc trạch của người khác phải đền bù tiền phúc thọ mỗi năm sáu ngàn lượng, mười lăm năm là chín vạn lượng, đây là lẽ thường tình, cũng là công đạo ở đời.”
“Cộng thêm các khoản chi tiêu thêm của muội những năm qua năm ngoái mua cây trâm phỉ thúy ba trăm lượng, năm kia đặt may y phục Vân Cẩm hai trăm lượng, năm kìa nữa…”
Ta lật đến trang cuối cùng, ngón tay điểm vào con số tổng: “Số lẻ đã xóa cho muội, tổng cộng là chín vạn tám ngàn bảy trăm lượng.”
Ta cười híp mắt nhìn gương mặt đang đờ đẫn của Liễu Mộng Sương: “Trả bằng bạc hay ngân phiếu? Nếu trả góp thì phải tính lãi đấy nhé.”
“Ngươi… ngươi…” Môi Liễu Mộng Sương run rẩy, nước mắt lần này là thật sự rơi xuống.
Hầu gia đập bàn quát: “Hỗn chướng, ngươi đây là muốn bức tử muội muội ngươi sao?!”
Ta chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Cha, lời này của người không đúng, thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên, sao nào, nàng ta thay con hưởng phúc, nàng ta còn có lý sao?”
Ta đảo mắt nhìn khắp gian phòng đầy hoa phục, giọng điệu dần trở nên lạnh lẽo: “Hay là Hầu phủ muốn quỵt nợ?”
“Vậy thì nữ nhi đành phải lên phủ Thuận Thiên đánh trống Đăng Văn thôi.”
Ta đột ngột cao giọng: “Cũng để cho cả kinh thành này bình phẩm xem, đích nữ Hầu phủ lưu lạc bên ngoài mười lăm năm, ngày trở về đến một khoản bồi thường xứng đáng cũng không đòi được, đây là cái đạo lý gì.”
Phu nhân sốt sắng đến rơi lệ: “Uyển nhi, đừng như vậy, đều là người một nhà cả mà…”
“Người một nhà?” Ta cười: “Mười lăm năm trước khi con phải ăn cám nuốt rau nơi nông gia, ai cùng con là người một nhà? Khi vị muội muội này mặc gấm vóc ăn yến sào, có ai nhớ đến còn có một người tỷ tỷ là con đang ở trên đồng cấy mạ?”
Liễu Mộng Sương đứng không vững, phải nhờ nha hoàn đỡ lấy. Sắc mặt Hầu gia xanh mét, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Ông ta nhìn ta hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nói: “Được, được lắm, không hổ là huyết mạch của nhà họ Liễu ta, khoản nợ này, Hầu phủ nhận.”
“Cha!” Liễu Mộng Sương kinh hãi kêu lên.
“Tuy nhiên,” Hầu gia đổi giọng: “Chín vạn lượng không phải con số nhỏ, trong phủ nhất thời không lấy ra được nhiều bạc như vậy. Trước tiên đưa ngươi năm ngàn lượng, phần còn lại… trả góp.”
Ta sảng khoái gật đầu: “Được thôi, cứ tính theo lãi suất kho bạc, lãi tháng ba phân, lập văn tự đi.”
Quản gia mang giấy bút đến, ta tự tay soạn giấy nợ, để Liễu Mộng Sương ấn dấu tay.
Ta thổi khô vết mực, cẩn thận cất giữ, bấy giờ mới nở nụ cười chân thành đầu tiên kể từ khi hồi phủ: “Đa tạ muội muội đã thấu hiểu, từ nay về sau, chúng ta chính là tỷ muội thực sự rồi.”
2
Ta chuyển vào ở tại viện Thính Tuyết phía Tây Hầu phủ.
Viện tử không nhỏ nhưng hẻo lánh quạnh quẽ, vừa nhìn đã biết là mới dọn dẹp tạm bợ xong.
Đồ đạc trong phòng nửa mới nửa cũ, nha hoàn bà tử đều là điều từ các viện khác tới, kẻ nào kẻ nấy mắt cao hơn đầu.
“Đại tiểu thư, nước nóng đã chuẩn bị xong.” Một nha hoàn mặt tròn trịa vẻ mặt không tình nguyện hành lễ.
Ta ngồi trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt trong gương đồng có bảy phần giống phu nhân: “Ngươi tên gì?”
“Nô tỳ Xuân Đào.”
“Trước kia ở viện nào?”
“Ở… ở viện Nhị tiểu thư làm việc quét dọn.”
Khi nói lời này, cằm nàng ta hơi hất lên, dường như cảm thấy việc mình từng hầu hạ ở viện của Liễu Mộng Sương là một điều gì đó ưu việt lắm.
Ta cười: “Từ hôm nay trở đi, ngươi tới nhà bếp phụ việc đi, viện của ta không cần nha hoàn quét dọn.”
Xuân Đào ngẩn người: “Đại tiểu thư, việc này không hợp quy củ…”
“Quy củ?” Ta quay người nhìn nàng ta: “Ở cái viện này, ta chính là quy củ. Hoặc là đi nhà bếp, hoặc là rời phủ, ngươi tự chọn đi.”
Xuân Đào cắn môi, hậm hực lui xuống.
Một bà tử khác bưng trà vào, ta ngửi thử: “Trà cũ, mang đi đổ đi, đổi trà mới.”
“Đại tiểu thư, trà trong phủ mỗi tháng đều có định mức, người mới về phủ, phần trà tháng này đã dùng hết rồi…”
Ta ngước mắt: “Ý của ngươi là, ta đường đường là Đại tiểu thư đích xuất mà đến một chén trà mới cũng không được uống sao?”
Bà tử lúng túng không nói được gì.
“Đến phòng kế toán lĩnh tiền tiêu hàng tháng của ta.” Ta bình thản nói: “Ta nhớ đích nữ mỗi tháng có hai mươi lượng tiền tiêu vặt, mười lăm năm qua tổng cộng là ba ngàn sáu trăm lượng. Bảo họ mang tới đây một lần luôn.”
Bà tử sợ tới mức tay run lên, nhưng cũng chỉ đành làm theo.
Tin tức truyền đến tai Hầu gia, bữa tối hôm đó ông ta gọi ta vào thư phòng.
“Ngươi vừa về đã quậy đến gà bay chó sủa, rốt cuộc là muốn thế nào?” Hầu gia xoa thái dương, vẻ mặt mệt mỏi.
Ta đứng trước thư án, lưng thẳng tắp: “Cha, con không phải quậy phá, con chỉ là lấy lại những gì thuộc về mình.”
“Thuộc về mình?” Hầu gia nói: “Ngươi hôm nay bức ép Mộng Sương như thế, truyền ra ngoài người ta sẽ nói Hầu phủ chúng ta thế nào?”
“Vậy cha cảm thấy nên làm thế nào?” Ta vặn hỏi: “Để con nén giận, tiếp tục nhìn kẻ ch/iếm đ/oạt thân phận của con phong quang vô hạn, còn con thì đến một chén trà mới cũng không được uống?”
Hầu gia im lặng hồi lâu, thở dài bảo: “Mộng Sương dù sao cũng nuôi bên cạnh chúng ta mười lăm năm, tình cảm sâu đậm. Ngươi cho nó chút thời gian để thích nghi…”
“Mười lăm năm,” ta khẽ lặp lại, “Con cũng dùng mười lăm năm để thích nghi với cuộc sống nông gia, sao không thấy ai hỏi con có thích nghi hay không!”
Hầu gia không còn lời nào để đối đáp.
Cuối cùng ông ta xua tay: “Chuyện tiền tiêu hàng tháng, ta sẽ bảo phòng kế toán xử lý, nhưng ngươi cũng phải nhớ lấy, gia hòa vạn sự hưng.”
Ta hành lễ lui ra, đến cửa thì ngoảnh lại: “Cha, người có biết nữ tử nông gia nếu bị đ/ánh tráo cuộc đời, họ sẽ làm gì không?”
Hầu gia cau mày.
“Họ sẽ liều m/ạng làm lụng, tích góp tiền bạc, sau đó tìm đến kẻ đó, đòi lại từng đồng nợ không thiếu một xu.”
Ta mỉm cười: “Bởi vì ngoài bản thân mình ra, chẳng ai đứng ra làm chủ cho họ đâu.”
Trên đường về viện, ta gặp Liễu Mộng Sương.
Nàng ta rõ ràng là cố tình đợi ta, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, nhưng đã thay bằng một nụ cười ôn hòa.
“Tỷ tỷ,” nàng ta nhẹ giọng, “Hôm nay là muội muội không đúng, làm tỷ tức giận rồi, đây có cây trâm, coi như là lễ tạ lỗi muội gửi tỷ.”
Nàng ta đưa qua một cây trâm vàng nạm ngọc, chế tác vô cùng tinh xảo. Ta cầm lấy xem thử, đột nhiên hỏi: “Cái này mua bằng tiền của ta sao?”
Nụ cười trên mặt Liễu Mộng Sương cứng đờ.
“Nếu đúng vậy thì đây vốn dĩ là đồ của ta, chẳng tính là lễ tạ lỗi gì cả.”
Ta cắm cây trâm lên tóc mình: “Nếu không phải, thì ngươi nên tiết kiệm một chút, dù sao ngươi còn nợ ta hơn chín vạn lượng đấy.”
“Ngươi!” Liễu Mộng Sương cuối cùng không nhịn nổi nữa, giọng nói trở nên chói tai: “Liễu Uyển Nhi, ngươi đừng quá đáng quá.”
“Quá đáng?” Ta tiến lại gần nàng ta, hạ thấp giọng: “Ch/iếm đ/oạt cuộc đời người khác mười lăm năm, ngươi nói xem ai mới là kẻ quá đáng?”
Nàng ta lùi lại một bước, mặt cắt không còn giọt m/áu.
Ta đứng thẳng người, khôi phục nụ cười: “Muội muội nghỉ ngơi sớm đi, nhớ trả tiền đúng hạn.”