Ba tôi thích yên tĩnh.
Ông nói, ồn ào là hành vi của “hạng người thấp kém”, nên trong nhà gắn hẳn một máy đo decibel trên tường.
Nói chuyện vượt quá 40db — phạt 10 tệ.
Cười lớn vượt quá 60db — phạt 50 tệ.
Khóc lóc — trọng tội, mỗi giây 100 tệ.
Năm tôi bốn tuổi, bị ngã gãy tay, vậy mà không dám kêu một tiếng, cắn gãy hai cái răng sữa, giúp ba tiết kiệm được mấy nghìn tệ “phí tiếng ồn”.
Ba khen tôi hiểu chuyện, nói tôi là “đứa trẻ có hiệu suất cao”.
Tôi coi lời khen ấy như vàng ngọc, dè dặt giữ cho căn nhà im lìm như nghĩa địa.
Cho đến đêm mưa bão hôm ấy… nhà có trộm.
Tên trộm cầm dao, lặng lẽ tiến sát mẹ đang ngủ.
Tôi trốn trong khe tủ, nhìn rất rõ.
Tôi muốn hét, muốn gọi, muốn đánh thức ba.
Nhưng tôi liếc sang máy đo decibel trên tường, rồi sờ túi mình — trống không.
Tiền tiêu vặt không đủ. Hét một tiếng, tốn vài trăm. Tôi thật sự trả không nổi.
Bình luận