Chương 7 - Luật Sinh Tồn Của Tĩnh Tĩnh
Tiếng xương gãy giòn tan.
Thậm chí còn dễ nghe hơn tiếng đồng xu rơi xuống đất.
Ba dừng xe, hạ cửa kính.
Nhìn xuống kẻ đang lăn lộn trên mặt đất.
“Chuột” ôm chân, gào khóc đến vỡ họng:
“Cứu mạng… cứu mạng…”
Ba lạnh lùng lấy điện thoại ra, mở ứng dụng đo decibel.
“Tiếng lớn quá.”
“Vượt ngưỡng rồi.”
“Phạt.”
“Một cái chân.”
Nói xong, ba kéo kính lên.
Rồi lái xe đi, bỏ lại tiếng kêu thảm của hắn trong đêm tối.
Đó chỉ là khởi đầu.
Về đến tầng hầm, ba xóa một dòng trên bảng trắng:
“Đợt trả nợ thứ nhất.”
“Đã thu.”
Khóe môi ông cong lên, lạnh như băng.
“Tiếp theo…”
“Là tiền lãi.”
“Chuột” nhập viện.
Một chân gãy nát.
Bác sĩ nói cả đời này chỉ có thể đi cà nhắc.
Nhưng hắn không dám báo công an — vì bản thân đầy tiền án tiền sự.
Bị xe đâm… đành coi như xui xẻo.
Hắn nghĩ đó chỉ là tai nạn.
Nhưng hắn đã sai.
Đêm hôm sau.
“Chuột” nằm trong phòng bệnh, rên rỉ vì đau.
Phòng chỉ có một mình hắn.
Cửa bỗng mở ra.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang bước vào.
Trên tay cầm một bình dịch truyền.
“Thay thuốc.”
Giọng người ấy trầm thấp, qua khẩu trang nghe hơi méo.
“Chuột” chẳng để ý, nằm im mặc cho hắn thao tác.
Kim tiêm đâm vào tĩnh mạch.
Dịch truyền chảy vào.
Rất lạnh.
“Chuột” thấy không đúng.
Thuốc chạy quá nhanh.
Và vết thương đau rát dữ dội, như có hàng vạn con kiến đang cắn.
“Aaaa! Đau quá!”
“Thuốc gì vậy?!”
Hắn hét lên.
Người bác sĩ kia không nói gì.
Chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
Trong tay là một chiếc máy đo decibel.
Con số nhảy điên cuồng.
“Chuột” mở mắt.
Và hắn nhận ra đôi mắt của người đàn ông đó.
Đôi mắt đáng sợ nhất đời hắn từng thấy.
Lạnh như vực sâu.
Trống rỗng, tàn nhẫn.
Hắn nhận ra ngay lập tức — dù chỉ mới nhìn thoáng qua trong đêm mưa hôm đó.
Là người đàn ông mà hắn đã trộm tiền, và gián tiếp giết chết con gái của ông ta.
Sau hôm tôi chết, hắn từng thấy ảnh ba trên báo.
“Là… mày…”
“Chuột” mặt cắt không còn giọt máu, cố rút kim tiêm ra.
Nhưng bàn tay hắn bị ba ghì chặt xuống giường.
Sức mạnh lớn như kìm sắt.
“Đừng cử động.”
Ba nhẹ giọng nói.
Giọng nhẹ đến rợn người.
“Thuốc này… đắt lắm.”
“Nếu mày làm đổ… phải bồi thường gấp đôi đấy.”
Đó là kali liều cao.
Có thể làm tim ngừng đập.
Nhưng ba đã kiểm soát liều — chỉ để nó đau…
…chứ chưa chết.
Chương 8
Thứ thuốc đó chỉ khiến hắn chìm trong đau đớn tột cùng và tim đập loạn.
Nhưng… không chết được.
“Anh… anh định làm gì…” “Chuột” run rẩy hỏi.
“Tôi đến thu nợ.” Ba tôi lấy ra một tờ hóa đơn.
Trên đó liệt kê chi chít các khoản.
“Phí tổn thất tinh thần, phí mất thời gian, phí tang lễ, và tiền mạng người.”
Ba chỉ vào dòng cuối cùng.
“Mạng của mày… không đáng một đốt ngón tay của con gái tao.”
“Cho nên… mày phải trả góp.”
“Trả bằng đau đớn.”
Ba điều chỉnh tốc độ truyền của thuốc, giữ cơn đau ở mức cực hạn.
“Chuột” đau đến muốn đập đầu vào tường, muốn gào lên.
Nhưng ba tôi nhét một cái khăn vào miệng hắn.
“Suỵt.”
“Trong bệnh viện cấm ồn.”
“Làm phiền người khác nghỉ ngơi…”
“…sẽ bị phạt tiền.”
Ba cứ thế ngồi cạnh giường.
Bình thản nhìn “Chuột” giãy giụa, co giật như một con cá hấp hối.
Cho đến khi bình truyền cạn sạch.
Ba mới đứng dậy, rút kim ra.
Vuốt lại áo blouse cho thẳng thớm.
“Hôm nay thu xong tiền lãi rồi.”
“Mai gặp lại.”
Ba rời đi.
“Chuột” nằm bẹp trên giường, người ướt sũng như bị ngâm nước.
Trong mắt hắn chỉ còn tuyệt vọng.
Hắn biết…
Người đàn ông này sẽ không để hắn chết.
Ông ta muốn hắn sống — sống không bằng chết.
Đó là cái giá phải trả vì dám đụng đến một chuyên gia tính toán.
Mỗi giây của đau đớn đều được tính toán hoàn hảo.
Không lãng phí một chút nào.
“Chuột” phát điên.
Hắn gào thét trong bệnh viện, kêu rằng có người muốn giết hắn, nói đó là quỷ đến đòi mạng.
Bác sĩ tiêm thuốc an thần cho hắn, rồi báo cảnh sát.
Cảnh sát đến, kiểm tra camera.
Đúng là có “bác sĩ” vào phòng trong khung giờ đó.
Nhưng camera chỉ quay lưng hắn.
Hắn đội mũ, đeo khẩu trang.
Không nhìn thấy mặt.
Hồ sơ nhân viên bệnh viện cũng không có người này.
Cảnh sát cảm thấy có gì đó bất thường.
Họ nghĩ đến vụ tai nạn giao thông mấy hôm trước.
Và vụ trộm đột nhập gây chết người.
Viên cảnh sát già nhạy bén nhất đã tìm đến tầng hầm của ba.