Chương 6 - Luật Sinh Tồn Của Tĩnh Tĩnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chỉ có không khí.

Và sự im lặng vô tận.

Mẹ được dì đón đi. Mẹ không muốn nhìn thấy kẻ đã gián tiếp giết chết con gái mình.

Cũng không muốn ở lại căn nhà đầy mùi máu và mùi tiền mục ruỗng này.

Ba không cản.

Ông thậm chí chẳng ngẩng đầu.

Ông chìm trong thế giới của riêng mình.

Cho đến ngày thứ bảy, cảnh sát gọi điện.

Nói vụ án đã có manh mối.

Tên trộm hôm đó là một kẻ phạm tội chuyên nghiệp, chuyên nhắm vào khu chung cư cao cấp.

Hắn là kẻ liều mạng, mang theo mấy mạng người chưa bị bắt.

Cảnh sát nói họ đang truy lùng, nhưng dấu vết quá ít — mưa tối hôm đó xóa sạch mọi bằng chứng.

Camera cũng hỏng.

Truy bắt cực kỳ khó khăn.

Ba nghe xong, cúp máy.

Đôi mắt ông thay đổi.

Sự trống rỗng biến mất.

Thay vào đó… là một thứ lạnh lẽo đến đáng sợ.

Lạnh đến mức như không còn là con người.

Ông đứng dậy, đi đến trước gương.

Trong gương là một người đàn ông râu ria xồm xoàm, mặt dính vết máu khô.

Ông cười.

Một nụ cười còn khó xem hơn cả tiếng khóc.

“Bắt không được?”

“Không sao.”

“Tự tôi bắt.”

“Pháp luật cần chứng cứ. Còn tôi… tính chi phí.”

“Hắn trộm tiền của tôi. Giết người của tôi.”

“Món nợ này… phải tính cho rõ.”

Ba bật máy tính.

Nhưng không mở app ghi chép.

Ông mở một trang web đen — kênh mà ông từng dùng khi làm ăn, nơi chỉ cần có tiền… là tìm được mọi thông tin.

Ba gom toàn bộ tiền tiết kiệm còn lại.

Bán xe.

Cầm cố nhà.

Dồn thành một khoản tiền khổng lồ — cả đời ông tích góp.

Trước đây, ông coi số tiền đó còn quan trọng hơn sinh mạng.

Còn bây giờ…

Ông dùng nó như tiền mua mạng người.

“Nếu mọi thứ đều có giá…”

“Vậy mạng của mày… đáng bao nhiêu?”

Ba nhìn ra cửa sổ đêm đen.

Trong tay, ông nắm chặt đồng xu dính máu — vật mà cảnh sát trả lại, cũng là thứ cuối cùng… tôi để lại cho ông.

“Tĩnh Tĩnh, nhìn kỹ nhé.”

“Ba dạy con bài học cuối.”

“Trên đời này… đắt nhất là báo thù.”

Ba bước ra khỏi nhà.

Không mang theo máy đo decibel.

Nhưng ông mang theo một cây búa.

Và chiếc hộp sắt trống rỗng ấy.

Ông muốn lấp đầy cái hộp đó — không phải bằng tiền.

Mà bằng xương của kẻ đã giết tôi.

Ba thuê một căn hầm dưới đất.

Ẩm thấp, tối đen, cách âm hoàn hảo.

Trong đó có nổ súng… bên ngoài cũng không nghe thấy.

Hoàn toàn phù hợp nhu cầu của ông.

Ông treo một tấm bảng trắng trên tường.

Không có con số đỏ nào.

Chỉ có chi chít ảnh… và những đường nối chằng chịt.

Chương 7

Đó là toàn bộ hồ sơ của tên trộm.

Thám tử tư làm việc rất hiệu quả.

Chỉ cần có tiền, chuyện hắn mặc quần lót màu gì cũng tra ra được.

Tên hắn gọi là “Chuột”.

Tên thật không quan trọng.

Quan trọng là… hắn là con nghiện cờ bạc.

Tiền trộm được, phần lớn đều thua sạch trong các sòng bạc ngầm.

Ba nhìn tấm ảnh chụp hắn — một gã đàn ông bẩn thỉu, nhếch nhác.

Ánh mắt ba giống như đang nhìn một món nợ xấu.

“Nợ xấu… thì phải xóa.”

“Xóa bằng phương pháp vật lý.”

Ba mở sổ, bắt đầu tính toán.

Không phải tính tiền.

Mà là tính thời gian, tuyến đường, xác suất.

Ba là chuyên gia định phí.

Đây là chuyên môn của ba.

Ông có thể tính ra “Chuột” ra khỏi nhà lúc mấy giờ, ăn lúc mấy giờ, đến sòng bạc lúc mấy giờ.

Thậm chí tính được hắn đi đường nào thì ít bị phát hiện nhất.

“Tiếp xúc lần thứ nhất… cần tạo tai nạn.”

“Chi phí: một chiếc xe cũ.”

“Lợi nhuận: một cái chân.”

Ba ghi lên bảng trắng, chữ viết ngay ngắn.

Ông mua một chiếc taxi phế thải, gắn biển số giả.

Rồi chờ phục kích ở con đường mà “Chuột” phải đi qua.

Ba ngày.

Ba đêm không ngủ.

Ông uống cà phê đậm đặc.

Nhai bánh mì khô.

Giống một con thú săn kiên nhẫn.

Cuối cùng…

“Chuột” xuất hiện.

Hắn vừa thua sạch ở sòng bạc, mặt mày khó chịu, miệng lẩm bẩm chửi thề.

Hắn lảo đảo bước đi bên vệ đường.

Ba đạp mạnh ga.

“RẦM!!”

Một tiếng nổ vang.

“Chuột” bị hất tung lên trời, rồi rơi phịch xuống đất.

Tiếng hét của hắn xé toạc màn đêm.

Ba không dừng lại.

Ông bình tĩnh đánh tay lái.

Bánh xe cán qua chân phải của hắn.

“Rắc.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)