Chương 2 - Luật Sinh Tồn Của Tĩnh Tĩnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Cái thứ chiều chuộng vô độ như cô, mới thật sự hại nó.”

“Bây giờ, mời cô ra ngoài. Cô đã vượt mức quá lâu rồi. Hóa đơn tôi sẽ gửi vào WeChat.”

Dì tức đến run cả người, muốn đập đồ.

Nhưng dì nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của tôi, nên nhịn.

“Được, Giang An Quốc, anh giỏi. Sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”

Dì đi rồi.

Cửa đóng lại, nhà lập tức trở về mức yên tĩnh tuyệt đối — 28 decibel.

Ba gật đầu hài lòng.

Tô mì đã nở, nguội ngắt, khó ăn vô cùng, nhưng tôi vẫn cúi đầu ăn ngấu nghiến, không dám phát ra tiếng.

Vì đây là phần thức ăn rẻ nhất tôi đổi được — bằng cách từ chối bánh kem.

Tối đến, tôi nằm trên chiếc giường nhỏ.

Trong tay nắm chặt một đồng xu — là đồng tiền dì lén nhét vào túi tôi trước khi rời đi.

Dì nói: “Tĩnh Tĩnh, cầm lấy. Lỡ sau này có chuyện, thì mua cho mình một cơ hội.”

Tôi không hiểu “mua cơ hội” là gì.

Nhưng tôi biết, một tệ này là tiền riêng duy nhất tôi có.

Là niềm an ủi cuối cùng trong thế giới mà mọi thứ đều có giá.

Nửa đêm, tôi bị cơn sốt làm tỉnh.

Cổ họng như nuốt than nóng, đầu nặng như chì.

Tôi mơ màng đưa tay lên trán — nóng rực.

Tôi bị bệnh rồi. Phản ứng đầu tiên không phải là khó chịu… mà là sợ hãi.

Bệnh nghĩa là tốn tiền. Tiền khám, tiền thuốc, tiền xét nghiệm.

Ba từng nói: bệnh là do quản lý bản thân kém — là lỗi.

Chi phí phát sinh, phải tự chịu.

Tôi co người trong chăn, run cầm cập.

Tôi muốn uống nước.

Nhưng để vào bếp phải đi ngang phòng ba, tiếng bước chân, tiếng mở cửa, tiếng rót nước… tất cả đều có thể bị tính tiền.

Nếu lỡ đánh thức ba — sẽ là mức phạt khổng lồ.

Tôi nhịn.

Cổ họng khô như cháy.

Tôi há miệng, cố hít chút không khí mát… nhưng hít vào cũng là hơi nóng.

“Mẹ ơi…” Tôi gọi thầm, không ra tiếng, nước mắt chảy ướt cả tai.

Chỉ cần không ai biết, thì không tính là bị bệnh.

Chỉ cần không uống thuốc, thì sẽ không tốn tiền.

Tôi nghĩ vậy… rồi lại thiếp đi.

Ác mộng nối tiếp ác mộng.

Tôi mơ thấy máy đo decibel biến thành quái vật, há miệng nuốt chửng tôi.

Mơ thấy hóa đơn rơi như tuyết, đè tôi đến không thở nổi.

Lúc tỉnh lại, trời đã sáng.

Tôi bị ba lay dậy: “Giờ này còn chưa dậy?”

Giọng ông nghiêm khắc.

Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng hoàn toàn không còn chút sức lực.

Trước mắt tối sầm, cả người ngã vật xuống gối, “rầm” một tiếng.

Ván giường vang lên. Tôi liếc nhìn máy đo — may quá, chưa vượt ngưỡng.

Ba nhíu mày, đưa tay sờ trán tôi, lập tức rụt về.

“Nóng thế này…”

Ông nhìn đồng hồ.

“39 độ 5.”

“Phải đi bệnh viện.”

Ba rút điện thoại, mở máy tính:

“Tiền xe khứ hồi sáu mươi.”

“Phí đăng ký năm mươi.”

“Phí xét nghiệm tám mươi.”

“Tiền thuốc dự tính hai trăm.”

“Tiền công bỏ việc nửa ngày, bị trừ năm trăm.”

“Tổng cộng tám trăm chín mươi.”

Ông dí màn hình vào mặt tôi:

“Tài khoản mày đang âm. Khoản này tính sao?”

Tôi sốt đến mơ hồ, chẳng nhìn rõ nổi con số.

“Ba ơi… con mệt…” Tôi thều thào.

“Mệt không phải là lý do để xù nợ.” Ba lạnh lùng nói.

“Ký giấy vay tiền. Lãi gấp ba lãi ngân hàng. Sau này lớn lên, trả cả gốc lẫn lãi.”

Ông lấy ra một tờ giấy từ cặp tài liệu — chi chít điều khoản, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn.

“Ký đi.”

Ông nhét bút vào tay tôi. Tôi run quá, cầm không nổi, bút rơi xuống đất.

“Cạch.”

Ba cúi xuống nhặt, nhét lại vào tay tôi.

Mẹ lao vào phòng.

Bà nghe thấy tiếng động.

Vừa thấy mặt tôi đỏ bừng, mẹ hét lên:

“Tĩnh Tĩnh!”

Đèn đỏ trên máy đo nhấp nháy.

Ba lườm mẹ: “Hét cái gì? Phạt năm mươi.”

Mẹ mặc kệ, ôm chặt tôi vào lòng. Nước mắt rơi lên mặt tôi, mát lạnh.

“Giang An Quốc, anh điên rồi sao?”

“Con bé sốt cao đến thế mà còn bắt ký giấy vay nợ? Mau đưa đi viện!”

Lần đầu tiên tôi thấy mẹ lớn tiếng như vậy.

Ba cười lạnh:

“Cô trả tiền?”

“Thẻ lương của cô cũng do tôi giữ.”

“Mỗi đồng đều có kế hoạch chi tiêu rõ ràng.”

“Khoản chi ngoài dự toán này, phải có người gánh.”

“Hoặc nó ký, hoặc cô ký.”

“Ký xong, tôi lập tức lái xe.”

Chương 3

Mẹ ôm chặt tôi, toàn thân run rẩy. Mẹ nhìn tôi đang thoi thóp trong lòng, rồi lại nhìn gương mặt lạnh băng của ba.

“Để tôi ký.”

Trên xe, tôi tựa trong lòng mẹ. Điều hòa bật rất lạnh.

Ba không nói một lời. Ông đang nghe radio tài chính.

Cổ phiếu tăng, khóe môi ông cong lên.

Cổ phiếu giảm, ông lập tức nhíu mày.

Còn đứa con gái ở băng ghế sau đang sốt đến ngất lịm — không nằm trong phạm vi chú ý của ông. Chỉ cần tôi không chết, thì vẫn có thể “thu hồi vốn”.

Đến bệnh viện, lúc tiêm, tôi không khóc.

Y tá khen tôi dũng cảm: “Bé ngoan quá, không kêu một tiếng.”

Chị ấy không biết… tôi không dám kêu. Một tiếng khóc sẽ tốn thêm một trăm tệ.

Đó là tiền cơm của mẹ vài ngày.

Tôi nhìn dịch truyền nhỏ từng giọt.

Từng giọt.

Đó là tiền.

Đang chảy vào mạch máu tôi.

Tôi thấy mình càng lúc càng… đắt đỏ hơn.

Cũng càng lúc càng… không đáng sống nữa.

Tôi đúng là một món hàng lỗ vốn. Ba nói không sai.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)