Chương 4 - Luật Sinh Tồn Của Tĩnh Tĩnh
Rồi hắn quay sang lục tủ.
Đó là nơi ba giấu tiền riêng.
Tôi thấy hắn lấy ra chiếc hộp sắt.
Đó là sinh mạng của ba.
Bên trong là tiền mặt, vàng thỏi. Tên trộm đổ toàn bộ vào balo, kéo khóa lại.
Rồi hắn quay lưng đi.
Từ cửa sổ trèo ra ngoài, biến mất trong mưa bão.
Trong nhà lại yên tĩnh.
Chỉ còn tiếng sấm, và tiếng máu nhỏ xuống sàn.
“Tí tách.”
“Tí tách.”
Máy đo decibel hiển thị 29.
Rất yên tĩnh. Ba mẹ vẫn đang ngủ. Không bị đánh thức. Không bị dọa sợ.
Tôi làm rất tốt.
Tôi là một đứa trẻ biết điều. Là đứa trẻ “hiệu suất cao” nhất.
Tầm nhìn mờ dần. Cơ thể lạnh toát.
Tôi thấy mình giống như một quả bóng bị xì hơi. Sự sống đang từ từ rò rỉ ra ngoài.
Tôi nhìn đồng xu nằm trên sàn. Nó nằm trong vũng máu, lấp lánh một chút ánh sáng yếu ớt.
Đó là tiền cứu mạng của tôi.
Tiếc là…
Nó chỉ đủ để mua một tiếng “đinh”.
Không mua được vòng tay của ba.
Không mua được giọt nước mắt của mẹ.
Không mua được mạng của chính tôi.
Tôi từ từ nhắm mắt lại. Trước khi nhắm hẳn, tôi nhìn lần cuối vào máy đo decibel — 28.
Tốt quá.
Tôi yên tĩnh.
Không gây phiền phức cho nhà.
Ba chắc chắn sẽ khen tôi… đúng không?
Chương 5
Trời sáng rồi.
Mưa cũng đã tạnh.
Tôi được đánh thức bởi tiếng hét.
Không… tôi đã không thể tỉnh dậy nữa.
Tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn cảnh tượng bên dưới.
Mẹ quỳ trên sàn, ôm thi thể đầy máu của tôi, gào lên một tiếng thảm thiết xé ruột gan.
“Tĩnh Tĩnh——!!!”
Máy đo decibel lập tức nổ số, đèn đỏ chớp điên cuồng, còi báo vang chát chúa.
Ba lao ra từ phòng ngủ, tóc tai rối bù, mặc áo ngủ:
“Gào cái gì đấy! Sáng sớm đã—”
Câu nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Vì ông thấy máu.
Thấy khuôn mặt tái trắng của tôi, đã không còn hơi thở.
Thấy ngăn tủ bị lục tung.
Thấy chiếc hộp sắt đựng tiền riêng — nằm lăn lóc, trống rỗng.
Đồng tử ông co rút mạnh.
Ông lao tới, nhưng không phải về phía tôi.
Mà về phía cái hộp tiền.
Ông chụp lấy nó, lật úp, lắc mạnh.
Không còn gì cả.
Không còn một xu.
“Tiền đâu?”
“Tiền của tôi đâu?!!”
Ba gào lên, tiếng như thú rống, máy đo decibel kêu inh ỏi.
Nhưng ông không quan tâm nữa.
Ông quay lại, nhìn mẹ đang ôm tôi.
Trong mắt ông… không có bi thương.
Chỉ có điên cuồng và giận dữ.
“Con tiện nhân!”
“Thấy trộm sao không gọi?!”
“Mày ở ngay phòng khách!”
“Mày đứng nhìn tiền bị trộm?!”
“Mày câm rồi à?!!”
Ba lao đến, túm lấy cánh tay đã lạnh ngắt của tôi, cố kéo tôi dậy.
“Mày nói đi!”
“Ba mươi vạn của tao!”
“Đó là ba trăm nghìn tệ đấy!!!”
Mẹ đẩy mạnh ông ra — mạnh đến mức đáng sợ.
“Giang An Quốc!!!”
“Con gái anh chết rồi!”
“Nó chết rồi!!!”
“Anh còn quan tâm đến tiền?!”
Mẹ hét đến khản cả giọng, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Ba đứng khựng một giây.
Ông nhìn vết thương đẫm máu trên bụng tôi.
Lại nhìn đồng xu nhuốm máu nằm cạnh tay tôi.
Dường như ông hiểu ra điều gì.
Biểu cảm của ông đông cứng.