Lần thứ mười tôi gọi điện xin anh trai tiền viện phí cho mẹ, anh ta nổi khùng lên chửi:
“Cô hết chuyện rồi à? Nghĩ ai cũng giống cô không có việc làm chắc?”
“Vì chút tiền lẻ mà ngày nào cũng gọi!”
“Đã nói tôi bận, cô không hiểu hả?!”
Nhưng tôi thật sự không còn tiền nữa, những gì có thể ứng trước, tôi đều đã ứng rồi.
Tôi chỉ có thể tiếp tục quẹt thẻ trả góp, đóng thêm ba nghìn tệ viện phí.
Y tá cau mày nói:
“Ba nghìn này chắc chỉ đủ đến tối nay, ngày mai hai người định xuất viện à?”
Tôi cúi mặt, lí nhí đáp:
“Mai anh tôi sẽ chuyển tiền cho tôi.”
Nhưng thật ra tôi biết, anh ta sẽ không chuyển.
Về tới phòng bệnh, mẹ tôi tiện tay cầm cái cốc ném thẳng vào tôi.
“Muốn chết à, lại dám gọi cho anh con!”
“Sao con vô dụng thế, chút chuyện cũng không làm nổi!”
Tôi lặng lẽ đặt thuốc lên đầu giường, rồi xoay người rời khỏi đó.
Và tôi đã không quay lại nữa.
Mẹ à, con cũng đi làm một đứa “có tiền đồ” rồi.
Bình luận