Ta ch /et trong yên lặng vào đêm sinh con, đ /ộc d /ư /ợc bị é /p r / ót vào miệng khi còn chưa kịp nhìn mặt h /ài t /ử một lần.
Cả nhà ta cũng bị triều đình xóa tên, như thể chưa bao giờ tồn tại trên đời.
Oán khí không tan, ta hóa thành l /ệ qu /ỷ, lẩn khuất trong phủ công chúa, nhìn đôi c /ẩu nam nữ sống an nhàn dựa trên cái ch /et của ta.
Trước đó, ta từng ngây ngô tin rằng mình có phúc phần.
Ngày lâm bồn, bà đỡ vì muốn khích lệ mà báo tin phu quân vừa đỗ trạng nguyên.
Nửa canh giờ sau, ta sinh một tiểu lang béo tốt, mẹ tròn con vuông.
Nhưng phu quân bước vào phòng sinh với sắc mặt như băng giá.
Hắn đứng trước giường, giọng rơi lộp bộp như đá lạnh:
“Giữ con lại.”
Bà đỡ hốt hoảng quỳ sụp:
“Phu nhân sinh nở thuận lợi! Không có ng /uy h /iểm gì cả, mẹ con đều an ổn!”
Hắn chỉ cúi đầu, mân mê miếng ngọc bội công chúa ban tặng, trong mắt lộ ra sự ôn nhu chưa từng dành cho ta:
“Ta biết.”
Đêm ấy, ta bị buộc ch /et.
Không tiếng khóc, không ai thương.
Và rồi, o /án h /ồn của ta ngày đêm quanh quẩn nhìn phủ công chúa phồn hoa như giễu cợt.
Cho đến hôm hoàng thất đại hôn, mười dặm hồng trang.
Công chúa bị ch /e /m đến th /ân th /ể ph //â- /n đ /0/ ạn ngay giữa kiệu hoa.
Kẻ phụ tình bị b /ắ /n một mũi x /u //yên t /im, x /á /c đôi gian phu d /â //m phụ phơi giữa phố.
Ta nhìn mà oán khí tiêu tán dần.
Người hành thích gi /ẫ /m lên x //á /c hai kẻ ấy, nhấc kiếm, khẽ cười mà nói:
“Đã bảo hắn không đáng tin, ngươi còn không chịu nghe lời ta…”
Biển lửa bùng lên thiêu rụi phủ công chúa, khói xám cuộn lấy trời.
Giữa làn sương mù ấy, ta thoáng thấy gương mặt thanh mai trúc mã năm nào, như cười, như khóc, như trách ta một đời hồ đồ.
Khoảnh khắc tiếp theo
ta giật mình trở về thời khắc ta đứng giữa bao người, kiêu căng tuyên bố với chàng:
“Từ nay về sau, chúng ta ch /et cũng không qua lại!”
Bình luận