Chương 9 - Oán Khí Chưa Tan
Trong phòng chợt yên ắng mấy giây, rồi ta bật cười khoái chí.
“Ngươi biết nói chuyện đấy.”
“Nói tiếp đi, ta thích nghe.”
Vốn tưởng đây là một cuộc giằng co…
Ai ngờ, lại là món quà tặng sau năng lực đọc tâm,một “kim thủ chỉ” mới.
12
Nhà ta quá giàu, cha mẹ cũng phóng khoáng, rất ít khi quản ta, tùy ý để ta tiêu xài hoang phí.
Thêm vào đó là sự trợ giúp của hệ thống, nên khi xây dựng thế lực riêng, ta tránh được không ít trắc trở.
Dù vậy, vẫn liên tục gặp phải phiền toái đủ đường.
Nhưng tất cả, ta đều gắng gượng vượt qua.
Dù gì, gây dựng một thế lực không phải chuyện ngày một ngày hai.
Vài tháng sau
thế lực trong tay ta dần ổn định, thành hình.
Trong khoảng thời gian ấy, ta cũng đã cài không ít tai mắt khắp kinh thành.
Và cũng từ đây
ta có được tung tích của Tô Nhiên.
Hắn… thế mà chưa chết.
Rõ ràng đã bị ta dìm chết tận mắt, tận tay.
Ta nhìn thấy hắn không còn hơi thở, hoàn toàn bất động.
Cớ gì vẫn còn sống?
Chẳng lẽ vì hắn là nam chính tiểu thuyết, nên được trời đất ưu ái đến vậy?
Cho đến khi hắn lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ta
ta mới hiểu rằng, bản thân quả thực đã xem thường hắn quá rồi.
Không chỉ còn sống khỏe mạnh.
Mà so với kiếp trước, hắn còn đỗ trạng nguyên sớm hơn hai năm!
13
Năm nay, bảng vàng công bố đặc biệt nhanh.
Khi nghe thấy người được đích thân bệ hạ phong là trạng nguyên chính là Tô Nhiên, lòng ta chấn động mạnh.
Chuyện gì thế này?
Thời điểm hiện tại Tô Nhiên tuyệt đối không thể có được công danh.
Thứ nhất, hắn không có tiền.
Chỉ dựa vào thân phận diện nhân bên người công chúa, đến chuyện ăn no còn khó khăn.
Thứ hai, kiến thức hắn tích lũy chưa đủ sâu.
Chẳng lẽ
Tô Nhiên cũng trọng sinh rồi?
【Tuyến chính của tiểu thuyết này đã lệch đến tám trăm dặm. Tô Nhiên là nam chính, nên thời gian đầu khó mà giết được. Còn chuyện trọng sinh… người đã từ cõi chết sống lại rồi, thì chuyện này có gì lạ đâu?】
Ta hỏi hệ thống, lời nó khiến ta chìm trong suy nghĩ.
Kiếp trước, Tô Nhiên đỗ đạt công danh là nhờ ta chu cấp.
Vậy kiếp này thì sao?
Dù hắn trọng sinh, nhưng vẫn là thư sinh nghèo rớt
Vậy rốt cuộc là ai đang tài trợ cho hắn?
【Dù không có ngươi giúp, thì vẫn có một đám người tranh nhau làm “kẻ thế mạng”.】
Hệ thống tốt bụng giải đáp thắc mắc cho ta.
Nghe xong, sắc mặt ta lập tức sầm xuống.
Tốt một cái kẻ thế mạng!
Đúng là mạng hắn lớn thật!
Ta từng sai người ám sát hắn nhiều lần
Nhưng lần nào hắn cũng lách qua được, may mắn thoát nạn.
Không biết là ông trời muốn giữ mạng hắn
hay cố ý khiến ta tức chết.
【Nam chính muốn trưởng thành, không thể thiếu mấy màn vượt hiểm. Nếu dễ chết vậy, tiểu thuyết còn gì để viết?】
“…Cút.”
“Về sau đừng có nghe trộm suy nghĩ của ta.”
Tính khí ta ngày càng nóng nảy hơn.
Ngoài trước mặt Mạnh Cửu An và người nhà thì tỏ ra ngoan hiền
còn lại đều mặc ta muốn sao làm vậy.
Giờ đây Tô Nhiên còn sống
hắn chắc chắn sẽ muốn trả thù kẻ từng khiến hắn suýt chết,là ta.
Huống hồ, nếu hắn cũng trọng sinh
thì nỗi hận ấy càng sâu hơn bất kỳ ai.
Nghĩ đến đây, ta biết
hiểm họa sắp tới sẽ rơi xuống đầu ta và Mạnh Cửu An.
Hắn sẽ không tha cho ta.
Cũng không tha cho người đã giết hắn ở kiếp trước.
Nếu vậy
ta sẽ đi trước một bước, cho hắn nếm thử mùi bị giày vò trước.
Nhưng còn chưa kịp động thủ
hắn đã bắt tay với trưởng công chúa, liên thủ tởm lợm ta trước rồi.
14
Sinh nhật của Trưởng công chúa năm nay, quy tụ vô số tiểu thư danh môn quyền quý trong kinh thành.
Theo lý mà nói, ta, một đích nữ hoàng thương, vốn không nằm trong danh sách được mời.
Nhưng kỳ lạ thay, năm nay công chúa lại đích thân viết thiệp mời, đích danh chỉ mời mình ta.
Chuyện này… tất có quỷ.
Ta và trưởng công chúa vốn không quen biết, những năm trước chưa từng được mời.
Sao năm nay lại có ngoại lệ?
Việc đầu tiên ta nghĩ đến
là Tô Nhiên đang giở trò.
Kiếp trước, hắn sau khi đỗ trạng nguyên, mới bắt đầu tiến vào tầm mắt của trưởng công chúa.
Vậy thì lần này, có lẽ hắn lại đi con đường cũ.
Quả nhiên,mọi chuyện đúng như ta dự đoán.
Yến tiệc còn chưa bắt đầu
tai ta đã văng vẳng không ít lời thì thầm mỉa mai từ các tiểu thư danh giá.
Những tiểu thư khuê các được dạy dỗ lễ nghi từ nhỏ
nhưng lời nói lại chẳng buồn che giấu sự khinh thường với ta.
“Nghe nói đích nữ nhà họ Chúc cũng đến? Một hoàng thương thì có tư cách gì mà dự tiệc mừng thọ công chúa?”
“Suỵt, cẩn thận miệng đó. Nghe nói là công chúa đích thân mời nàng ta đó.”
“Chậc, vậy mà còn dám vênh mặt.”
Mấy tiểu thư quyền quý vốn khinh thường giới thương nhân như ta.