Chương 11 - Oán Khí Chưa Tan

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Ồ? Vậy thì kể nghe một chút đi, kẻo để mọi người hiểu lầm, nói ra lại khó nghe đấy.”

Miệng công chúa nói là vậy, nhưng dáng vẻ lại chẳng có chút ý định can thiệp.

Tô Nhiên tay ôm ngọc như ý, ánh mắt đầy miệt thị liếc nhìn ta

đứng ngay trước mặt ta với vẻ tự tin ngạo nghễ.

“Nói là hư ngôn? Ý ngươi là ta cố ý làm khó ngươi giữa tiệc sinh thần công chúa sao?”

“Trạng nguyên Su, một nam tử như ngài lại ở yến tiệc sinh thần công chúa, trước mặt bao người mà lên tiếng bêu nhọ một tiểu thư chưa xuất giá, chẳng lẽ không phải cố ý làm khó?”

Ta cụp mắt, đáy mắt lóe sáng, ngữ khí bình thản mà phản bác lại.

“Ta nói là thật, không phải vu cáo.”

【Hừm, trong nguyên tác rõ ràng có đoạn Chúc Khanh An phản hôn Mạnh gia mà, sự thật chắc chắn đúng.】

Nguyên tác?

Hắn… biết đến cốt truyện?

Nam chính quả thật có hào quang quá lớn.

Khó trách kiếp trước hắn lại chọn ta làm mục tiêu.

Khó trách hắn luôn chắc chắn ta sẽ phản hôn.

Ra là thế.

Ta liếm đôi môi khô khốc, đáy mắt lạnh dần đi.

Hừ.

Hôm nay hắn cố ý muốn hủy hoại thanh danh của ta.

Dựa vào có trưởng công chúa chống lưng

liền chẳng buồn giữ gìn mặt mũi cho ai.

Nhưng hắn không biết, những tiểu thư danh giá ngồi đây đều đã nhăn mày khó chịu.

Một nam nhân lại dám công khai làm nhục một khuê nữ

đúng là hành vi vô lý đến đáng kinh ngạc.

Nước cờ này, Tô Nhiên đã đi sai rồi.

Thấy tình thế thay đổi, ta lập tức phản kích:

“Việc Chúc, Mạnh hai nhà định thân, ta là người trong cuộc còn không nhớ mình từng nói lời phản hôn

ngài, một người ngoài, làm sao biết được?”

“Ta… ta nghe người khác nói…”

Tô Nhiên bắt đầu lúng túng, rõ ràng đã mất thế.

Điền Kiều đã chết, hắn căn bản không còn bằng chứng.

“Ồ? Lời đồn? Vậy là nghe từ đâu? Nếu đã dám bôi nhọ danh dự ta, thì xin trạng nguyên mời người đó đến đối chứng?”

Sắc mặt Tô Nhiên đen kịt, im lặng không đáp.

Hắn làm gì còn ai để lôi ra?

“Trạng nguyên không nói gì nữa? Chẳng lẽ là lời dựng chuyện?”

“Ngài không biết, đối với khuê nữ, danh tiết là thứ quan trọng nhất sao?”

“Ngày hôm nay là sinh thần công chúa, ngài lại dám bịa chuyện giữa tiệc, không phải đang bôi nhọ uy nghi công chúa sao?”

Lời ta sắc bén, ép hắn từng bước không lối thoát.

“Đủ rồi! Chuyện này dừng lại ở đây!”

Thấy tình hình không ổn, công chúa vội cắt ngang, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho Tô Nhiên.

Dù sao cũng là người nàng đích thân mời đến.

Nếu để tiếp tục, chẳng khác nào bạt tai vào mặt nàng.

Ta thấy vậy, biết dừng đúng lúc, ngoan ngoãn lui về chỗ.

Yến tiệc tiếp tục như chưa từng có gì xảy ra.

Khách mời đến phủ công chúa ngày càng đông, náo nhiệt không ngớt.

Chuyện giữa ta và Tô Nhiên, thoạt nhìn như không có gì đáng kể.

Nhưng…

thanh danh của hắn, đã bị chính hắn tự hủy.

Miệng lưỡi gieo họa, hôm nay chính là minh chứng sống.

17

“Ngươi chắc chắn loại độc giấu trong ngọc như ý sẽ không bị phát hiện?”

“Yên tâm, ai tiếp xúc sẽ mất lý trí trong vòng nửa tháng, chỉ biết giết chóc, sống không bằng chết.”

“Hiệu lực chỉ duy trì nửa ngày, chờ người ta phát hiện thì độc sớm đã biến mất, không tra ra nguồn.”

“Loại độc này… cũng quá độc ác rồi.”

Ta cụp mắt, khẽ thổi lá trà nổi trên mặt nước.

“Đâu độc bằng tiểu thư chứ?”

“Không ra tay thì thôi, ra tay một cái là chí mạng. Công chúa với trạng nguyên kia, e là sống không nổi lâu đâu.”

Chu Tước cười ha hả, đung đưa bình độc treo bên hông, điệu bộ vô cùng cà lơ phất phơ.

“Bọn họ vốn không nên sống. Ban đầu ta chỉ định hại chết công chúa, rồi đổ tội lên đầu Tô Nhiên. Ai ngờ lại được cả đôi.”

Nghe ta nói vậy, Chu Tước phá lên cười sảng khoái.

“Chắc trời cũng nhìn không nổi nữa rồi.”

Ta mím môi, không nói gì, thần sắc không rõ buồn vui.

Trưởng công chúa vốn ham mê ngọc quý

nên ta tin chắc nàng sẽ nâng niu ngọc như ý này thật kỹ.

Không ngờ Tô Nhiên lại cũng dám tranh phần.

Thế thì…

đừng trách ta độc ác vô tình.

Ta liếc nhìn kẻ đang ngồi đối diện cười ngả nghiêng

chán ghét mà dời chỗ ngồi.

Chu Tước, chính là người ta “nhặt được” trong lần đi săn lần trước.

Thời điểm ấy, ta phát hiện trên người hắn giấu không ít độc dược

liền biết ngay đây không phải kẻ tầm thường.

Ta lén đưa hắn về phủ chữa trị.

Nếu sau khi tỉnh lại chịu làm việc cho ta, thì càng tốt.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)