Chương 12 - Oán Khí Chưa Tan
Nếu không, ta sẽ dùng chính độc dược của hắn để hành hạ hắn cho đến khi hắn gật đầu.
Ta không phải thánh mẫu, càng không làm chuyện “cứu người không công”.
May sao cuối cùng, chỉ hy sinh một Như Lan
đổi lại lòng trung thành tuyệt đối của hắn.
Phải
Chu Tước đã nhất kiến chung tình với Như Lan.
Còn yêu đến nghiện.
Haizz.
Cũng nhờ mấy hôm đó ta cố tình sai Như Lan chăm sóc hắn.
Hai người vừa mắt vừa lòng.
Ta cũng thật sự vui thay cho họ.
“Chuyện này ngươi làm rất tốt.”
“Đương nhiên rồi! Xong việc rồi thì nhanh gả Như Lan cho ta đi!”
Chu Tước hai mắt sáng rỡ, vẻ mặt hớn hở.
“Đừng vội. Còn một chuyện nữa. Ngươi cũng hồi phục rồi, nhàn rỗi chẳng phải vô dụng sao?”
Muốn ta gả người?
Đâu dễ vậy.
“Ngươi không giữ lời!”
Chu Tước suýt làm rơi chén trà.
“Như Lan là nha hoàn thân cận nhất của ta, đi theo ta từ nhỏ.”
Ta hừ lạnh trong lòng, ngoài mặt vẫn bình thản.
“Ngươi… được được được! Ngươi lợi hại! Mau nói, còn sai ta làm gì?”
Chu Tước đành nhượng bộ.
Hắn biết rõ, trong lòng Như Lan,ta có vị trí rất lớn.
“Hãy dùng thế lực của ngươi, tung ra khắp nơi tin đồn rằng: trạng nguyên năm nay từng là diện nhân bên cạnh trưởng công chúa.”
“Trước khi hắn chết, ta muốn hủy hoại hoàn toàn hắn.”
Ta vuốt ve chén trà, đáy mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo.
18
Trong khoảng thời gian ngắn sau đó, kinh thành liên tục dậy sóng vì hàng loạt sự kiện rúng động.
Nổi bật nhất chính là,trưởng công chúa và trạng nguyên Tô Nhiên phát cuồng giữa đêm, điên cuồng chém giết.
Tô Nhiên sau khi đỗ trạng nguyên, được trưởng công chúa sủng ái
tự do ra vào công chúa phủ như chốn không người.
Thế nhưng từ ngày hắn dám bôi nhọ danh tiết một khuê nữ giữa đại yến
cuộc sống trong kinh của hắn lập tức chìm trong biển lửa.
Danh tiếng vốn đã chẳng tốt đẹp gì
nay lại bị phanh phui,trước khi thành danh, hắn từng là diện nhân chuyên hầu hạ công chúa.
Cả kinh thành rúng động.
Ngay đến đứa trẻ lên ba cũng biết tên hắn và chuyện nhục nhã kia.
Tưởng rằng, chuyện sẽ sớm qua.
Nhưng không ngờ
vừa hôm qua lại lan ra tin dữ:
Trạng nguyên Su ở lại công chúa phủ qua đêm, đến nửa đêm thì cùng công chúa phát điên, chém giết khắp nơi.
Nghe nói đêm đó, công chúa phủ máu chảy thành sông
người chết vô số.
Bệ hạ vừa nghe xong, giận đến nỗi phế bỏ Tô Nhiên, tước danh trạng nguyên, giam vào Thiên Lao, chờ ngày ban chết.
Trưởng công chúa thì bị giam lại chữa bệnh.
Hoàng thượng biết rõ con gái mình ưa lắm trò cổ quái
e là bị người hạ độc, mới phát bệnh điên cuồng như thế.
Lệnh cho thái y vào cung truy xét suốt đêm
mà kết quả vẫn chẳng tra ra gì.
Tức đến mức…
suýt ngất lần nữa.
Ta đọc hết bức mật tín, suýt nữa cười ra tiếng.
Nam chính gì mà… đầu óc cũng chẳng sáng sủa.
Không có ánh sáng “trời ban”, chắc chết mấy lần rồi cũng chẳng đủ.
Trọng sinh thì đã sao?
Chẳng phải vẫn nông cạn vô mưu
tự cho mình là đúng, suốt ngày nghĩ đến giết ta.
Thế mà chỉ biết lải nhải trong lòng, chẳng dám hành động thật.
Đã vậy
ta mượn tay người khác, tiễn hắn một đoạn.
Một tên trạng nguyên bị bôi nhọ danh tiết, điên loạn giết người trong đêm…
Công chúa có thích đến mấy, bệ hạ cũng không thể giữ mạng cho hắn.
Tô Nhiên bây giờ,chắc hận ta thấu xương.
Nhưng mà…
đã là người sắp chết
có hận cũng đâu còn cơ hội nữa?
Ta khẽ cong khóe môi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nắng chan hòa, gió nhẹ lướt qua vạn vật đều yên lành.
Quả nhiên, chốn tối tăm sẽ luôn có một lối rẽ sáng ngời.
19
Sau khi Tô Nhiên bị ban chết, lòng ta lại bắt đầu lo nghĩ đến một chuyện khác.
Kiếp trước, phụ hoàng vì bị tiểu nhân gièm pha mà đày Mạnh gia ra biên cương.
Trên đường đi, Mạnh gia bị tập kích, toàn quân chết không toàn thây, xương cốt chẳng còn chốn chôn.
Từ khi sống lại, việc này vẫn như cái gai cắm sâu trong tim ta.
Ta từng bóng gió nhắc nhở Mạnh Cửu An.