Chương 13 - Oán Khí Chưa Tan

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chỉ tiếc

Tên ngốc ấy cứ tưởng ta trêu đùa, căn bản chẳng để tâm.

Đúng lúc ta còn đang phiền não vì điều này

thì vài tháng sau, cung đình đột nhiên truyền đến một tin chấn động:

20

Hoàng thượng bị thích khách ám sát giữa đêm, sống chết chưa rõ.

Nghe nói hôm đó, người mệt mỏi cả ngày, nghỉ tại cung của Trần quý nhân.

Giữa đêm, sau khi thị tẩm xong

thích khách từ xà nhà lao xuống

chỉ trong chớp mắt đâm thẳng dao vào ngực bệ hạ.

Trần quý nhân hét lên một tiếng

mắt trợn trắng, lập tức ngất xỉu.

Thích khách cũng nhân lúc hỗn loạn mà biến mất không dấu vết.

Sau đêm ấy

cả hậu cung rối như tơ vò.

Hoàng thượng sống chết chưa tỏ

triều thần lập tức chia bè phái.

Các hoàng tử tranh giành quyền lực, chém giết lẫn nhau.

Còn ta chưa kịp hoàn hồn thì nửa tháng sau

Mạnh gia tạo phản.

Lúc này, các phe phái đã chém giết đến kẻ chết người tàn.

Thế lực lớn trong triều đều bị cắt gọt.

Mạnh gia, quả thật là ve sầu bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.

21

Nơi hiểm ác nhất thiên hạ, quả nhiên là kinh thành.

Rõ ràng kiếp trước không có chuyện này.

Vậy mà kiếp này, lại đột ngột bùng nổ.

Một đêm tối trời gió lớn

khi mọi nhà đã chìm trong giấc ngủ say

bỗng nhiên tiếng vó ngựa dậy trời

ánh lửa bừng bừng soi sáng khắp chốn, biến cố xảy ra.

Thiết kỵ tập kích hoàng thành.

Ta đang ngủ cũng giật mình tỉnh giấc, linh cảm bất an khiến ta nhìn chằm chằm ra cửa sổ.

Phía đông, trời bắt đầu ửng hồng

một vệt sáng bạc như bụng cá lấp ló

ánh dương lan tỏa khắp chân trời.

Ánh nắng chiếu sáng, chim hót véo von

như đang nghênh đón một ngày mới đến.

Tất cả mọi thứ trước mắt

tựa như một điềm lành từ trời ban.

22

Lần nữa gặp lại Mạnh Cửu An

chàng khoác giáp bạc, mặt vương máu tươi, ngồi vững vàng trên lưng chiến mã.

Chiến bào phấp phới, trường thương lóe sáng hàn quang.

Ánh mắt lạnh băng như bão tuyết.

Nhưng khi ánh mắt ấy rơi xuống người ta

nó lập tức dịu dàng, như có nắng xuân rót xuống.

“Khanh Khanh…”

Giọng chàng ôn hòa gọi ta.

Ta mím môi, lặng im thật lâu.

Trong lòng ngoài chấn động còn có một tia ngờ vực.

“Chẳng lẽ… chàng cũng…”

Mạnh Cửu An gật đầu, mắt cong cong, vẫn là thiếu niên tướng quân trong ký ức của ta.

Nhưng cũng chính chàng

một ngày kia lại dẫn binh tạo phản.

Ngay cả khi ta đã trọng sinh

vẫn không nhận ra được.

“Khanh Khanh, Trần quý nhân là người của ta.”

“Bên cạnh nàng, ta đã bố trí rất nhiều tử sĩ. Việc đoạt mạng hoàng đế, ta đã lên kế hoạch từ lâu.”

“Chẳng lẽ… kiếp trước?”

“Đúng vậy.”

Ánh mắt Mạnh Cửu An dâng trào hận ý, cúi đầu rơi vào dòng hồi ức đau khổ.

“Làm gì có chuyện tiểu nhân gièm pha gì đâu,”

“Chỉ là hắn muốn tước đoạt binh quyền, nên bày mưu đày cả Mạnh gia ra biên cương.”

“Mạnh gia một lòng trung liệt, cuối cùng lại bị mai phục, chết oan uổng.”

“Ta may mắn thoát thân, nhưng một mình chẳng thể làm gì được hắn

nỗi hận này… ta chưa từng nguôi ngoai.”

Ta sững người, trái tim run lên từng nhịp.

Hắn không thể tự trả thù cho mình

nhưng đã trả thù thay ta.

Ngốc… ngốc thật rồi…

“Khanh Khanh.”

Mạnh Cửu An nhìn ta, giọng thành khẩn.

“Trọng sinh một đời này,ta phải tạo phản.”

“Ngai vàng,phải đổi người ngồi.”

Kiếp trước, Chúc gia trung liệt bị vu oan tàng giữ long bào

bệ hạ không thèm điều tra, lập tức hạ chỉ tru di cửu tộc.

Một kẻ hôn quân như vậy,không thể lưu lại.

Trời của kinh thành,nhất định phải đổi.

Một tháng sau

Mạnh Viễn đăng cơ, đại xá thiên hạ.

Dù triều thần có người bất phục

nhưng chuyện đã rồi, thắng làm vua, thua làm giặc.

Tân đế và hoàng hậu tình sâu nghĩa nặng, trở thành một đoạn giai thoại.

Kinh thành lại yên ổn, trật tự từng bước khôi phục.

Ngày hôm ấy, gió xuân ấm áp, ánh dương rực rỡ.

Ta lười biếng nằm nghiêng trên ghế quý phi, tắm trong nắng chiều.

Bên cạnh bàn nhỏ có mâm nho và hoa quả.

Lúc này, hệ thống bặt vô âm tín lâu nay bỗng hiện lên trong đầu ta, líu ríu không ngớt:

【Không ngờ được… cốt truyện lại bị ngươi bẻ cong như thế.】

Ta, thân là chuẩn Thái tử phi, khẽ cong môi cười nhạt, tiện tay nhón một trái nho.

“Không phải ta lợi hại

là phu quân ta quá xuất sắc, ta chỉ… ngồi chờ quả chín mà hái thôi.”

【Ngươi nhìn rõ thật đấy.】

Phải, ta nhìn rõ rồi.

Ta cũng đủ tỉnh táo để hiểu

mặc dù bản thân sống trong một quyển tiểu thuyết

nhưng mọi việc đều thật đến đau lòng, không thể không nhận ra.

Tiểu thuyết có thể ban cho ta linh hồn.

Nhưng khi ta đã thức tỉnh, có ý thức của chính mình

ta không còn là con rối bị kịch bản điều khiển nữa.

Số mệnh là của ta.

Không phải thứ bị định nghĩa bởi chữ viết.

Chỉ khi phá vỡ sợi xích định mệnh ấy

mới có thể sống một đời mới,thuộc về chính mình.

Ngoài cửa sổ, hoa chi tử đang nở, chim hót vang trời.

Tia nắng chiều nhẹ buông xuống, ánh lên gương mặt người kia.

Trời chiều ráng đỏ, cảnh sắc mơ hồ.

Dải lụa đỏ trên tóc hắn,được ánh hoàng hôn nhuộm càng rực hơn nữa.

Ta khẽ mỉm cười, ánh mắt giao nhau với người ấy

rồi chạy ào vào lòng hắn.

“Không nói nữa, phu quân của ta đến rồi.”

TOÀN VĂN HOÀN

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)