
Ngày thi đại học kết thúc, tôi ném thẳng một xấp tiền vào mặt Lâm Sơ Ý trước cả lớp:
“Chơi đủ rồi, kết thúc tại đây nhé.”
Cô ấy cúi người, từng tờ từng tờ nhặt tiền lên.
Giọng khàn khàn nói một câu: “Được.”
Kết thúc mùa hè, Lâm Sơ Ý lên chuyến tàu đi Thanh Bắc.
Còn tôi bay ra nước ngoài, bắt đầu chuỗi ngày dài trị liệu hóa chất.
Nhiều năm sau trở về nước, tôi nằm trên giường bệnh, đầu trọc lóc vì điều trị.
Đang mải chọn tóc giả thì cửa phòng bệnh mở ra.
Người mặc áo blouse trắng – chính là Lâm Sơ Ý – ánh mắt chạm thẳng vào tôi.
Bình luận