Chương 13 - Mối Quan Hệ Chưa Kết Thúc

Tôi ngẩng đầu lên, ngây người mất mấy giây, rồi nói như mộng du:

“Họ nuôi chó rồi.”

“Không ai nói với tớ hết.”

Từ lúc đầu, ba mẹ luôn bên tôi mỗi ngày.

Đến khi em trai chào đời, họ thay phiên nhau đưa tôi đi khám.

Rồi tới lúc tôi một mình đi khắp nơi chữa bệnh, một tuần… rồi một tháng… rồi nửa năm mới được một cuộc gọi.

Cho đến hôm nay, trong nhà có nuôi chó, mà cũng không ai nói với tôi một câu.

Trong lòng tôi không rõ là cảm giác gì nữa.

Lâm Sơ Ý hiểu hết. Cô nắm lấy tay tôi, ánh mắt kiên định:

“Kết hôn là chuyện của hai đứa mình. Để hai đứa mình quyết, được không?”

“Được.”

Cuối cùng, tụi tôi quyết định tổ chức đám cưới ở Bắc Kinh.

Không tổ chức rình rang, chỉ là tối đi đăng ký kết hôn thì mời bạn bè, bạn học ăn một bữa cơm.

Lớp trưởng lại uống say, khóc hu hu, cứ nhất định đòi làm MC tại chỗ, ai kéo cũng không được.

Tối đó không khí rất vui.

Dưới sự chủ trì của lớp trưởng, tôi và Lâm Sơ Ý cũng xem như tổ chức một đám cưới nhỏ, nhận được rất nhiều lời chúc phúc chân thành từ bạn bè.

Lớp trưởng nắm tay áo tôi không buông, bắt tôi phải thề sẽ đối xử thật tốt với Lâm Sơ Ý.

Mọi người cười giỡn ầm cả phòng.

Hôm sau, tôi và Lâm Sơ Ý bắt đầu tuần trăng mật.

Tụi tôi hứa với nhau, mỗi nơi đặt chân đến đều phải chụp thật nhiều ảnh đôi, dán đầy tường ảnh trong nhà.

Những năm sau đó, tụi tôi đi khắp mọi miền đất nước.

Núi non, sông hồ, sa mạc, tuyết trắng… tất cả đều hóa thành phong cảnh trong những tấm ảnh đôi.

Cặp vợ chồng trẻ dần trưởng thành.

Cuối cùng, từng nếp nhăn cũng len lỏi nơi khóe mắt.

Giờ đây đã 20 năm kể từ ngày tụi tôi cưới nhau.

Tôi vừa từ bệnh viện bước ra, trên tay cầm kết quả khám sức khỏe “cơ thể hoàn toàn bình thường”, nhìn thấy bóng dáng Lâm Sơ Ý đang đứng cạnh xe chờ tôi.

Tôi thầm cầu nguyện — mong mình có thể khỏe mạnh mà cùng cô ấy đi hết chặng đường hai mươi năm tiếp theo.

Ngoại truyện (góc nhìn của nữ chính lúc về già)

Năm Mạnh Đình Huyên qua đời, anh đã là một ông lão rồi.

Một người từng hoạt bát tung tăng gần cả đời, đến năm 69 tuổi thì bệnh tái phát, không chịu nổi lần hóa trị thứ ba, rồi rời khỏi nhân thế.

Lúc ấy, Lâm Sơ Ý đã là một viện sĩ có tiếng trong giới y học.

Rất nhiều người đến an ủi cô.

Ai cũng nói:

“Ông lão sống tới 69 tuổi là thọ lắm rồi.”

“Phát hiện ung thư máu năm 18 tuổi, mà sống tới 69 tuổi, lời to luôn.”

Ngay cả khi sắp mất, Mạnh Đình Huyên vẫn nắm chặt tay cô, cười hì hì trấn an:

“Anh sống tới 69 tuổi rồi đó, em phải khen anh một câu ‘ngầu ghê’ mới được.”

“Anh đi rồi, em cứ lấy bệnh án của anh ra viết luận văn, rảnh thì đi nhảy quảng trường với mấy ông già khác. Ở với anh bao nhiêu năm vậy cũng đủ chán rồi ha?”

Lâm Sơ Ý chỉ nắm tay anh thật chặt, không nói một lời.

Dù y học thời nay đã phát triển vượt bậc so với năm đó, nhưng với một người đã 69 tuổi, những phương pháp điều trị kia vẫn quá khắc nghiệt.

Điều trị bảo tồn là lựa chọn mà Lâm Sơ Ý và Mạnh Đình Huyên cùng nhau quyết định.

Thế nên, khi ngày đó thật sự đến, Lâm Sơ Ý vẫn tỏ ra rất bình thản.

Cô bình thản lo liệu tang lễ cho Mạnh Đình Huyên.

Rồi trở về ngôi nhà trống trải.

Cô và Mạnh Đình Huyên đã sống bên nhau hơn bốn mươi năm, không có lấy một đứa con.

Trong ngôi nhà cũ, đột nhiên vắng đi một người, khiến cô nhất thời chưa thể quen được.

Lâm Sơ Ý không dọn dẹp di vật của Mạnh Đình Huyên.

Quần áo của anh vẫn còn treo trong tủ.

Bàn chải đánh răng vẫn để trên bệ rửa.

Cây lan ý ốm yếu héo rũ ngoài ban công, cô vẫn thay anh tưới nước mỗi ngày.

Còn bức tường ảnh kia —

Từ tấm hình chụp trong kỳ trăng mật đầu tiên năm hai mươi tám tuổi, đến tấm cuối cùng chụp ở vườn Trác Chính Tô Châu khi cả hai đã sáu mươi tám, kín đặc những bức ảnh, hơn cả ngàn tấm, vẫn ngay ngắn nằm đó, chưa từng bị dịch chuyển.

Lâm Sơ Ý đôi khi chỉ lặng lẽ ngồi trên ghế sofa, nhìn tường ảnh mà ngẩn người.

Đến giờ ăn thì đứng dậy, ra ngoài mua đồ về nấu cơm.

Lúc đầu, học trò của cô rất lo lắng, thường xuyên đến thăm.

Cô giáo và chồng yêu nhau cả đời, họ sợ cô sẽ nghĩ quẩn.

Thế nhưng, nửa năm trôi qua Lâm Sơ Ý vẫn sống như thường ngày.

Nhà cửa sạch sẽ không một hạt bụi.

Cô còn bắt đầu viết sách.

Cô đem hết những kiến thức tích góp cả đời, viết thành sách để lại.

Dần dần, đám học trò cũng yên tâm.

Chớp mắt đã năm năm nữa trôi qua.

Lâm Sơ Ý đã bảy mươi tư tuổi.

Bị cảm một lần cũng phải ho đến nửa tháng.

Hôm ấy là ngày kỷ niệm kết hôn của cô và Mạnh Đình Huyên.

Học trò biết cô sẽ đến nghĩa trang thăm thầy nên không ai quấy rầy.

Lâm Sơ Ý dậy rất sớm, ăn mặc thật đẹp, còn dùng thuốc nhuộm tóc để làm mới mái tóc mình.

Báo cáo