Chương 1 - Mối Quan Hệ Chưa Kết Thúc
Ngày thi đại học kết thúc, tôi ném thẳng một xấp tiền vào mặt Lâm Sơ Ý trước cả lớp:
“Chơi đủ rồi, kết thúc tại đây nhé.”
Cô ấy cúi người, từng tờ từng tờ nhặt tiền lên.
Giọng khàn khàn nói một câu: “Được.”
Kết thúc mùa hè, Lâm Sơ Ý lên chuyến tàu đi Thanh Bắc.
Còn tôi bay ra nước ngoài, bắt đầu chuỗi ngày dài trị liệu hóa chất.
Nhiều năm sau trở về nước, tôi nằm trên giường bệnh, đầu trọc lóc vì điều trị.
Đang mải chọn tóc giả thì cửa phòng bệnh mở ra.
Người mặc áo blouse trắng – chính là Lâm Sơ Ý – ánh mắt chạm thẳng vào tôi.
1
Lâm Sơ Ý bước vào lúc tôi đang nằm sấp trên giường, chổng mông lên.
Trong điện thoại còn vang lên giọng rao hàng chói tai:
“618 sale rực lửa, đi ngang qua đừng bỏ lỡ!”
“Anh Mạnh, lại đang xem tóc giả nữa hả?”
Phòng bệnh vốn ồn ào, chợt yên tĩnh hẳn.
Y tá chỉ về phía tôi: “Giáo sư Lâm đây là bệnh nhân mới nhập nhóm, đã ký giấy đồng ý rồi.”
Khoảnh khắc cô ấy nhìn về phía tôi, não tôi như tê liệt, ngơ ra như bị úp đầu xuống nước.
Mười năm rồi.
Tưởng rằng đã là người không còn liên quan đến nhau, giờ lại thành bác sĩ điều trị chính của tôi.
Còn đúng lúc tôi đang tập bài xả khí thì xông vào.
Chết tiệt.
Tôi bật dậy như lò xo, chỉnh lại khẩu trang đang lệch.
Im thin thít.
Dù không dám nhìn thẳng cô ấy, tôi vẫn cảm nhận rõ ánh mắt ấy đang rơi trên người mình.
Lạnh buốt.
Không còn chút ấm áp nào.
Hoàn toàn khác với ánh mắt bất đắc dĩ mà dịu dàng năm xưa khi tôi làm sai đề.
“Anh Mạnh, đây là giáo sư của nhóm chúng tôi – Lâm Sơ Ý. Toàn bộ phác đồ điều trị của anh đều do cô ấy phụ trách.”
Tôi lảng tránh ánh mắt, gật đầu thật nhanh.
Không phát ra tiếng nào.
Thực tập sinh đứng bên ôm hồ sơ bệnh, ngoan ngoãn đọc bệnh sử:
“Mạnh Đình Huyên, nam, 28 tuổi. Mười năm trước khi kiểm tra sức khỏe phát hiện hạch bạch huyết ở cổ sưng to, chẩn đoán sơ bộ là u lympho không Hodgkin, sau đó kiểm tra mô bệnh học cho thấy—”
“Phía sau không cần nói nữa.”
“À? Cô quen bệnh nhân này ạ?”
Tim tôi như nhảy lên tận cổ.
Giả vờ bận rộn nhìn điện thoại.
Chỉ cảm thấy ánh mắt của Lâm Sơ Ý đang dừng lại trên chiếc mũ cừu con ngộ nghĩnh của tôi.
Một lúc sau, cô ấy lạnh nhạt lên tiếng:
“Không quen. Chỉ là hồ sơ đặc biệt nên tôi xem trước thôi.”
Màn hình điện thoại tự chuyển sang trang thanh toán trên Taobao.
Đếm ngược thanh toán đang bắt đầu.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua tôi đờ người, mãi vẫn chưa bấm thanh toán.
Thực tập sinh cẩn thận báo cáo xong phương án điều trị, Lâm Sơ Ý nghe hết, giọng không mang theo chút cảm xúc nào.
“Được rồi, tiếp tục phác đồ hiện tại ngày mai tái khám.”
Sau đó, cô ấy chuyển sang bệnh nhân bên cạnh.
Buổi đi kiểm tra phòng bệnh kéo dài khoảng hai mươi phút.
Từ đầu đến cuối, cô ấy không nhìn tôi thêm một cái nào.
Tôi cử động cái cổ đã cứng đờ, phát hiện sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
Link tóc giả mà tôi đã để mắt từ trước, chỉ vì bị gián đoạn mà giờ đã bị mua sạch.
Chậc, đúng là xui xẻo.
Nhưng nghĩ lại, điều duy nhất khiến tôi thấy nhẹ nhõm, là Lâm Sơ Ý hình như đã quên tôi thật rồi.
Ngay cả khi thực tập sinh đọc to tên tôi, cô ấy cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
2
Tôi và Lâm Sơ Ý lúc mới quen nhau, thật ra chẳng ưa gì nhau.
Tôi thì dựa hơi nhà có tiền, nghịch ngợm vô độ, thành tích thì lẹt đẹt.
Giáo viên chủ nhiệm vì muốn tôi học hành đàng hoàng, đã sắp xếp cho Lâm Sơ Ý ngồi cùng bàn với tôi.
Lúc đầu, cô ấy chẳng thèm để ý đến tôi.
Ngày nào cũng chỉ vùi đầu vào đống đề thi, làm đi làm lại.
Cô ấy thông minh, tính cách tốt, lại xinh đẹp.
Điểm trừ duy nhất là nghèo.
Tôi thì ngược lại.
Vừa không thông minh, tính tình cũng chẳng dễ ưa.
Ngồi cạnh Lâm Sơ Ý, tôi chẳng khác gì một thằng công tử bột đầu óc rỗng tuếch.
May mắn là tôi khéo léo, EQ cao.
Trong khi mấy thằng con trai khác tặng hoa, viết thư tình cho cô ấy, tôi tặng nguyên bộ “5 năm luyện thi, 3 năm ôn tập”.
Toàn bộ tài liệu thi thử của cô ấy đều do tôi mua.
Chưa đầy một học kỳ, tôi đã “cưa đổ” cô ấy.
Hôm tôi rụt rè đặt nụ hôn đầu tiên lên môi cô ấy, cũng chính là sinh nhật của cô.
Chiếc váy trắng bị xô lệch, cô cụp mắt hỏi:
“Ý anh là gì?”
Lần đầu tiên hôn con gái, tôi cũng lúng túng đến đứng hình.
Lắp bắp nói: “Chưa… chưa hiểu sao? Làm bạn gái anh nhé.”
Lâm Sơ Ý đỏ vành tai, khe khẽ đáp: “Ừm.”
Hồi đó đẹp thật.
Tôi vốn chẳng thích học, vậy mà mỗi lần vào lớp lại ngoan ngoãn ngồi cạnh cô ấy nghe giảng.
Chỉ trong một năm, tổng điểm của tôi tăng hơn cả trăm điểm.
Tính ra là đủ điểm thi đậu một trường ở Bắc Kinh.
Như vậy thì khỏi phải yêu xa với Lâm Sơ Ý.
Nếu không phải sau đó, khám sức khỏe lại phát hiện có vấn đề…
“Ọe—”
Trong phòng bệnh vang vọng tiếng tôi nôn mửa.
Tôi ôm chặt bồn cầu, mắt hoa lên, mồ hôi ướt đẫm cả người.
Thằng bạn vỗ vỗ lưng tôi, sốt ruột nói:
“Cứ thế này là không ổn đâu, phản ứng dữ dội quá, để tao đi gọi bác sĩ.”
Tôi nắm chặt tay nó, “Không cần đâu, tao quen rồi.”