Từ nhỏ, tôi đã gầy yếu hơn hẳn những đứa trẻ khác vì ba tuyệt đối không cho trong nhà có mùi thịt.
Dì tôi ăn chay, chỉ cần ngửi thấy mùi là đã buồn nôn.
Vào ngày Quốc tế Thiếu nhi khi tôi sáu tuổi, mẹ lén vào bếp làm cho tôi một miếng bò bít tết.
Nhưng khi ba phát hiện ra, ông giận dữ nói mẹ cần phải “học lại cách cư xử”, rồi trói mẹ lại và ném vào chuồng heo ở quê.
Tôi tận mắt thấy mẹ hoảng loạn bị đàn heo béo giẫm lên bụng, miệng ói ra rất nhiều máu.
Quá hoảng sợ, tôi đập liên tục vào cửa kính xe ba, hét lên:
“Ba ơi, con không ăn thịt nữa đâu! Là con đòi ăn nên mẹ mới làm! Con biết lỗi rồi, ba mau cứu mẹ ra đi!”
Bóng người trong xe lay động, xen lẫn tiếng ba gầm nhẹ với tiếng dì khóc rấm rứt như mèo.
Tôi đứng chết lặng ngoài xe chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, ba mở cửa xe bước xuống, người đẫm mồ hôi, nhìn tôi đang run rẩy vì lạnh rồi nhíu mày hỏi:
“Sao con còn ở đây? Là mẹ sai con đến đây giả vờ đáng thương hả?”
Ông lạnh lùng nói tiếp:
“Nó dám cãi lời ba thì phải trả giá. Bao giờ học được cách nghe lời, ba sẽ thả bà ta ra.”
Hai ngày sau, ba đưa dì đi khám thai về.
Vừa bước vào nhà, ông nói:
“Con mẹ mày đâu? Kêu bà ta mau đi nấu cơm, chỉ có bà ta nấu thì Vi Vi mới ăn được.”
Tôi chỉ vào chuồng heo nồng nặc mùi hôi:
“Mẹ biến mất rồi, mấy con heo béo ăn no cả rồi.”
Bình luận