Chương 4 - Mẹ Tôi Đã Đi Đâu
Cô ta chưa nói hết, nhưng ý tứ thì quá rõ ràng.
“Đó là tóc của mẹ cháu, là mẹ để lại cho cháu, không phải thứ dơ bẩn gì hết…”
Tôi cố gắng gượng đứng lên, nhưng ba lại giẫm mạnh lên tay tôi.
“Thật là nuông chiều quá mức, Bạch Lan sống sung sướng suốt mười tám năm, còn Vi Vi thì phải chịu khổ bên ngoài.
Giờ Vi Vi khó khăn lắm mới mang thai, vậy mà mấy người còn tìm đủ cách hãm hại cô ấy.”
Ông ta giật lấy túi gấm, ném mạnh về phía chuồng heo.
“Không phải nói là bị ăn rồi sao? Vậy thì cho lũ heo ăn luôn tóc này đi!”
“Không!”
Tôi trơ mắt nhìn túi gấm rơi xuống đống bẩn thỉu, mấy con heo vây lại.
Mẹ đã bị chúng ăn mất rồi, ngay cả một nhúm tóc cũng không giữ nổi sao?
Tôi liều mạng bò về phía trước, đầu ngón tay trầy xước đến bật máu.
Dì nhăn mặt, thướt tha bước tới.
“Khóc gì mà phiền thế. Nếu con muốn vào đó đến vậy, dì giúp cho.”
Cô ta nhấc tôi lên, quăng mạnh vào chuồng heo.
Ba tôi định nói gì đó, nhưng bị ánh mắt của dì ngăn lại.
Vài con heo xúm lại, móng giẫm lên người tôi, mũi ngoáy khắp mặt, khắp tay, thậm chí có con còn ngoạm lấy tóc và cánh tay tôi.
Răng nanh sắc nhọn của nó rạch toạc cánh tay tôi, máu và phân trộn lẫn, chảy thẳng vào vết thương, đau đến mức tê dại.
Đau quá…
Dì đứng ngoài vỗ tay cười vui vẻ.
“Noãn Noãn, tóc ở ngay cạnh con kìa, mau nhặt đi. Dì thương con ghê chưa?”
Tôi cắn răng chịu đựng, từng chút một bò về phía túi gấm giữa đống dơ bẩn.
Nếu tôi cũng bị heo ăn mất, có phải sẽ được gặp mẹ không?
Đột nhiên, cơ thể tôi nhẹ bẫng – ba bế tôi lên.
“Biết sai chưa? Mau gọi mẹ mày ra nấu cơm đi!”
Dì nhếch môi tỏ vẻ không hài lòng, nhưng không nói gì.
Tôi siết chặt túi gấm vừa lấy lại được, yếu ớt nói:
“Mẹ đi rồi.”
“Đi?” – ba cười nhạt – “cô ta là người câm, đi được tới đâu?”
Mũi tôi cay xè, tôi lấy hết can đảm hét lên:
“Mẹ không phải người câm! Là ba xấu! dì Lâm nói mẹ vì cứu ba mới bị bệnh!”
Sắc mặt ba lập tức tối sầm lại.
“cô ta cứu ba là cô ta tự nguyện! Dựa vào đâu mà cứ lấy chuyện đó ra để trói buộc ba mãi? Ta đã nhịn đủ lắm rồi!”
“Con có biết người ta ngoài kia cười nhạo ba thế nào không?
Cô ta khiến ba mất mặt suốt bao năm, ba chỉ muốn tìm một người chia sẻ gánh nặng, vậy mà cô ta vẫn dai dẳng không buông!”
Nhưng rõ ràng, mẹ bị mất giọng là vì hút độc rắn giúp ba, cổ họng mới bị hủy.
Tử cung của mẹ cũng là vì sinh con cho ba mà mất máu quá nhiều, phải cắt bỏ.
Mẹ yêu ba sâu đậm đến thế, vậy mà đổi lại, ba lại nói mẹ là “gánh nặng”?
Tôi không hiểu, chỉ thấy xót xa thay cho mẹ.
“Ông không xứng làm ba tôi!”
Ba tôi lập tức nổi giận.
“Được, mày đã không nhận tao là ba, thì cũng đừng mang dòng máu của tao nữa.”
Ông nhặt lá linh phướn rách nát dưới đất, quấn lên người tôi, bật lửa lại cháy bùng lên.
“Xin lỗi ngay, không thì hôm nay tao sẽ đốt sạch máu mày!”
Ngọn lửa thiêu đốt da thịt, đau đến mức nước mắt tôi chảy ròng ròng.
“Mẹ ơi…”
Khi tôi sắp ngất đi, thân thể chợt nhẹ bẫng.
“Phó Vân Thâm! Đồ cầm thú! Giết Lan Lan chưa đủ, giờ còn muốn giết cả con ruột sao?”
dì Lâm lao vào cùng mấy người phía sau.
Dì nhào tới, vội vàng lấy áo khoác dập tàn lửa trên người tôi.
Sau đó ôm chặt tôi, giọng run rẩy hét vào mặt ba.
“Đồ khốn! Ông còn chút lương tâm nào không?”
Ba sững người vì bị bất ngờ, nhưng rồi giận dữ hơn nữa.
“Lâm Tịnh Điền, lại là cô! Tôi dạy con mình, tới lượt cô xía mồm vào à?”
“Phó Vân Thâm, mở to mắt ra mà nhìn xem ông đã hành hạ Noãn Noãn thành cái gì rồi!”
dì Lâm nhẹ nhàng kéo tôi ra phía sau.
Cánh tay tôi bị heo cắn rách toạc, máu thịt lẫn lộn.
Tóc bị cháy quăn lại, mặt mũi đầy máu và bùn đất.
“Nó mới có sáu tuổi!
Vậy mà ông ném con bé bên chuồng heo, để mặc cho heo cắn, còn châm lửa đốt nó — ông không phải là người nữa rồi!”
Ba nhìn tôi đầy thương tích, ánh mắt vẫn lạnh như băng.
“Tự nó chuốc lấy.
Con nít mà đã ác độc như vậy, vì tranh giành tình cảm mà muốn hại Vi Vi và đứa con chưa sinh của cô ấy.”
“Hơn nữa, Bạch Lan đã cướp thân phận của Vi Vi mà sống sung sướng suốt 18 năm.
Mẹ nợ thì con trả, giờ làm vậy chẳng qua là để trả món nợ năm xưa.”
dì Lâm tức đến mức nói không nên lời.
“Chuyện năm xưa là do Lan Lan quyết định sao?
Rõ ràng cô ấy cũng là nạn nhân.
Chừng đó năm, cô ấy làm quá đủ rồi — cô ấy chẳng nợ ai hết!”
“Các người chỉ biết nói mồm.”
Ba cười khẩy.
“Vi Vi hiền lành yếu đuối là thế, còn Bạch Lan tâm cơ sâu như biển.
Ai biết lần này cô ta lại giở chiêu trò gì?”
“Cô ta đâu rồi? Cô ta xúi hai người ra đây bắt nạt Vi Vi, còn mình thì trốn kỹ, là thể loại gì chứ?”