Chương 7 - Mẹ Tôi Đã Đi Đâu
Máu dưới người dì Vi Vi loang ra, khuôn mặt bê bết máu, cái bụng bầu nhô cao cũng bị lõm xuống.
“Cứu mạng… cứu tôi với…”
Ba tôi vẫn không dừng lại, tiếp tục đá mạnh vào bụng cô ta, như thể muốn tái hiện lại cảnh heo giẫm lên mẹ tôi.
“Đau không? Lan Lan còn đau gấp ngàn lần thế này!”
Khi mọi người cuối cùng cũng kéo được ông ta ra, dì Vi Vi đã ngất xỉu.
Khi xe cấp cứu đưa cô ta đi, dì Lâm che mắt tôi lại.
Qua kẽ tay, tôi thấy váy trắng của dì đã nhuộm đỏ hoàn toàn.
Tối hôm đó, dì Lâm nói với tôi rằng — dì Vi Vi đã chết.
Đứa bé không giữ được, còn cô ta thì mất máu quá nhiều trên bàn mổ, không qua khỏi.
Còn ba tôi, bị cảnh sát còng tay dẫn đi.
Tin ông bị bắt lan đi nhanh chóng, cả giới đều biết.
Mọi người đều chế giễu ông — từ một giám định sư hàng đầu thành tội phạm giết vợ, ngược đãi con gái.
dì Lâm xoa đầu tôi, thở dài:
“Quả báo đấy.”
Dì đưa tôi về thu dọn đồ đạc.
Căn biệt thự lộng lẫy sắp bị niêm phong.
Tôi chỉ lấy đi một vài món đồ ít ỏi.
Căn biệt thự này không có mấy dấu vết của mẹ, cũng chẳng có nhiều ký ức của tôi.
Mẹ từng nhiều lần ôm tôi, kể rằng ba đã nài nỉ mãi mới được cưới mẹ về.
Nhưng tôi thì chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu từ ba.
Còn mẹ, cũng không chờ được đến ngày ba quay đầu lại.
Ba tháng sau, dưới sự yêu cầu liên tục của ba, tôi đến trại giam gặp ông.
Thấy tôi, ông nắm chặt song sắt, cả người run rẩy.
Ông gầy sọp, mắt trũng sâu như hai cái hốc tối om.
“Noãn Noãn… ba sai rồi… con tha thứ cho ba được không?
Ba sẽ đi theo mẹ, chỉ mong trước lúc chết, con chịu tha lỗi cho ba.”
Tôi siết chặt túi gấm trước ngực — bên trong là tóc của mẹ.
“Pháp y nói, cơ thể mẹ chưa kịp hồi phục, nọc độc rắn chưa tan hết, sinh con bị tổn thương, lại ăn chay trường, mỗi ngày sống là mỗi ngày chịu đau đớn.”
“Bác sĩ bảo cơ thể Noãn Noãn bị suy dinh dưỡng nặng, nếu chậm thêm chút nữa thì có thể đã chết.”
“dì Lâm điều tra ra dì Vi Vi chẳng hề ăn chay, chỉ cố ý ép mẹ và con chịu khổ.”
Từng câu từng chữ tôi nói ra, sắc mặt ba càng trắng bệch.
“Khi ông ném mẹ vào chuồng heo, ông đã không còn là ba của con nữa rồi.”
Ba bật khóc nức nở, lấy đầu đập mạnh vào song sắt, máu tràn trán.
“Ba sai rồi! Ba thật sự sai rồi! Ba bị lừa!
Mỗi đêm ba đều mơ thấy mẹ con bị heo cắn, nghe thấy cô ấy khóc…”
“Noãn Noãn… ba hối hận… ba đau lắm…”
Tôi nhìn ông — người từng cao lớn vững chãi — giờ như một con chó què bị đánh.
“Mẹ từng nói, làm sai thì phải chịu phạt.”
“Ông ở lại đây mà nhớ mẹ cho kỹ.”
Tôi xoay người bước đi, rồi dừng lại.
Từ chiếc túi nhỏ in hoa, tôi lấy ra một cuốn sổ cũ.
Cuốn nhật ký của mẹ — dì Lâm tìm thấy trong rương nhỏ của bà.
Tôi đưa nó qua khe sắt cho ba.
“Đây là nhật ký của mẹ.”
“dì Lâm nói, mẹ bắt đầu viết từ lúc yêu ông, viết đến ngày mẹ bị heo ăn mất.”
“Trong này, viết toàn là về ông.”
“Mẹ chưa từng hối hận vì đã cứu ông. Nhưng ông thì chê mẹ là gánh nặng.”
Mắt ba trợn trừng nhìn cuốn sổ, như thể sợ hãi.
Tay ông co lại, không dám chạm vào.
Tôi không nhìn lại nữa, quay người rời đi.
Cánh cửa sắt khép lại, vẫn còn nghe thấy tiếng ông khóc gào như xé ruột.
Ngày hôm sau, dì Lâm nói với tôi — ba đã treo cổ chết trong phòng giam.
Nghe nói khi chết, ông ôm chặt nhật ký của mẹ trong lòng.
Trên tường, ông lấy máu viết chi chít dòng chữ: “Lan Lan, anh xin lỗi” và “Anh sai rồi”.
Lúc nhận tin đó, dì Lâm đang chải mái tóc cháy xém của tôi.
“Sau này, để dì thắt bím tóc cho Noãn Noãn nhé?”
Tôi gật đầu, tay ôm chặt túi gấm có tóc mẹ.
Ở đó — ấm áp lắm.
Dưới sự chăm sóc từng chút của dì Lâm,Cơ thể nhỏ bé của tôi dần hồi phục, như mầm cây đón mưa xuân ngày một lớn lên.
Nửa năm sau, tôi và dì cùng nhau đến viếng mộ mẹ.
Thật ra đó chỉ là một ngôi mộ gió.
dì Lâm nói mẹ cả đời khao khát tự do, nhưng vì ba và tôi mà buộc phải dừng lại.
Khi chết đi, dì đã giúp mẹ thực hiện ước nguyện — rải tro cốt ra khắp núi sông, để mẹ hoà vào gió.
Dưới bia mộ nhỏ bé này, chỉ còn vài bộ quần áo cũ của mẹ.
Trên sườn đồi, hoa dại nở lưa thưa, nhẹ nhàng.
Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một bó hoa ly trắng trước mộ.
dì Lâm thì thầm:“Lan Lan à, Noãn Noãn lớn rồi, là một đứa trẻ ngoan.”
Gió thổi qua nhẹ nhàng chạm vào má tôi như bàn tay của mẹ.
“Mẹ ơi…” tôi khẽ nói, “giờ con ổn lắm rồi.”
“Những người xấu đều đã bị trừng phạt.”
“Mẹ ở trên trời… giờ có thể hát mỗi ngày rồi phải không?”
Nắng chiếu lên tấm ảnh của mẹ trên bia mộ.
Mẹ đang cười, nụ cười ngọt ngào.
Bây giờ, mẹ thật sự có thể hát bất cứ khi nào mẹ muốn rồi.