Chương 1 - Mẹ Tôi Đã Đi Đâu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Từ nhỏ, tôi đã gầy yếu hơn hẳn những đứa trẻ khác vì ba tuyệt đối không cho trong nhà có mùi thịt.

Dì tôi ăn chay, chỉ cần ngửi thấy mùi là đã buồn nôn.

Vào ngày Quốc tế Thiếu nhi khi tôi sáu tuổi, mẹ lén vào bếp làm cho tôi một miếng bò bít tết.

Nhưng khi ba phát hiện ra, ông giận dữ nói mẹ cần phải “học lại cách cư xử”, rồi trói mẹ lại và ném vào chuồng heo ở quê.

Tôi tận mắt thấy mẹ hoảng loạn bị đàn heo béo giẫm lên bụng, miệng ói ra rất nhiều máu.

Quá hoảng sợ, tôi đập liên tục vào cửa kính xe ba, hét lên:

“Ba ơi, con không ăn thịt nữa đâu! Là con đòi ăn nên mẹ mới làm! Con biết lỗi rồi, ba mau cứu mẹ ra đi!”

Bóng người trong xe lay động, xen lẫn tiếng ba gầm nhẹ với tiếng dì khóc rấm rứt như mèo.

Tôi đứng chết lặng ngoài xe chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, ba mở cửa xe bước xuống, người đẫm mồ hôi, nhìn tôi đang run rẩy vì lạnh rồi nhíu mày hỏi:

“Sao con còn ở đây? Là mẹ sai con đến đây giả vờ đáng thương hả?”

Ông lạnh lùng nói tiếp:

“Nó dám cãi lời ba thì phải trả giá. Bao giờ học được cách nghe lời, ba sẽ thả bà ta ra.”

Hai ngày sau, ba đưa dì đi khám thai về.

Vừa bước vào nhà, ông nói:

“Con mẹ mày đâu? Kêu bà ta mau đi nấu cơm, chỉ có bà ta nấu thì Vi Vi mới ăn được.”

Tôi chỉ vào chuồng heo nồng nặc mùi hôi:

“Mẹ biến mất rồi, mấy con heo béo ăn no cả rồi.”

Lúc ngoài sân vang lên tiếng xe, tôi đang bò dưới đất, cẩn thận moi một nắm cám trộn bùn, định đưa vào miệng thì bị một bàn tay bất ngờ vung tới, đánh rơi.

Tôi mím môi, nước mắt rưng rưng, thì nghe thấy giọng quen thuộc:

“Noãn Noãn, sao con lại ở đây một mình? Mẹ đâu rồi?”

Là dì Lâm.

Tôi òa khóc.

Mẹ từng nói dì Lâm là người bà tin tưởng nhất, là bạn tốt nhất.

Tôi nức nở, chỉ tay về phía chuồng heo:

“Mẹ bị mấy con heo béo ăn mất rồi!

Là tại con đòi ăn thịt, mẹ mới làm bò bít tết.

Dì ngửi thấy mùi khó chịu, rồi ba nổi giận, ném mẹ vô chuồng heo để học quy tắc.”

dì Lâm nhìn theo tay tôi, thấy trên hàng rào gỗ chuồng heo còn vướng mảnh váy hoa của mẹ, trên mặt đất là vết máu sẫm màu, vài sợi tóc dài còn dính trên máng ăn.

Dì bịt chặt miệng, nước mắt không ngừng rơi.

“Đây là tóc của Lan Lan…”

Mẹ tôi luôn quý mái tóc dài của mình nhất, bà từng nói đó là thứ quan trọng nhất của một ca sĩ.

Thế mà giờ đây, nó lại bị heo giẫm đạp trong bùn đất dơ bẩn.

“Đồ súc sinh! Phó Vân Thâm là đồ súc sinh!”

dì Lâm mắt đỏ hoe, run rẩy lấy điện thoại gọi.

Vừa kết nối, dì gào lên:

“Phó Vân Thâm, anh còn là người không vậy?

Lan Lan vì anh mà từ ca sĩ trở thành người câm!

Anh từng quỳ xuống thề sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời!

Vậy mà mới bảy năm, anh đã hại chết cô ấy!”

Đầu dây bên kia, ba tôi tỏ ra hết sức khó chịu:

“Là Bạch Lan bảo cô đến kiếm chuyện hả?

Bịa mấy chuyện như vậy, cô ta càng sống càng thụt lùi rồi.”

“Cô ấy từng cứu mạng tôi, bao năm qua tôi đã đối xử với cô ấy đủ tốt.

Tôi là chuyên gia giám định hàng đầu, lại phải lấy một người vợ câm, không sinh được con trai, ở ngoài phải nghe bao lời đàm tiếu, cô nghĩ tôi chịu đựng dễ dàng lắm sao?”

“Huống chi, quy củ nhà họ Phó, nghề giám định bảo vật chỉ truyền cho nam, không truyền cho nữ.

Tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, đợi Vi Vi sinh được con trai, tôi tự nhiên sẽ quay về.

Sao cô ta lại không thể hiểu chuyện một chút vậy?”

Tôi ngây người nghe, tim đau nhói từng cơn.

Ba đang nói dối.

Ở nhà, mẹ lúc nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, sức khỏe ngày càng yếu đi.

Bác sĩ rõ ràng đã dặn phải ăn nhiều thịt để bồi bổ, nhưng ba chưa bao giờ cho phép.

Cuộc sống của mẹ, thật sự chẳng hề dễ dàng chút nào.

Giọng ba ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục.

“Hơn nữa, Vi Vi mới là thiên kim thật sự của nhà họ Bạch.

Cô ấy chịu quá nhiều khổ cực ở bên ngoài, tôi chỉ là đang giúp Bạch Lan bù đắp cho cô ấy mà thôi.

Không phải bản thân cô ta cũng luôn nói mình nợ Vi Vi rất nhiều sao?”

dì Lâm bên cạnh tức đến run người, vừa định mở miệng phản bác thì điện thoại đã bị cúp cái rụp.

Dì khóc đến nôn khan, suýt nữa thì lao vào chuồng heo, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kìm lại.

Rất nhanh, rất nhiều người đã tới.

Họ quay lưng về phía tôi, nói chuyện khe khẽ.

Nhưng tôi biết đọc khẩu hình.

Vì mẹ sợ mình không nói được, tôi sẽ bị ức hiếp, nên đã dạy tôi từ rất sớm.

“Chuồng heo…”

“Có người chết…”

“Bị cắn xé…”

Chết là gì?

Mẹ bị heo ăn mất, vậy là chết sao?

Tôi ngơ ngác nhìn người ra vào không ngớt.

Cho đến khi có người trèo vào chuồng heo, nhặt những gì còn sót lại của mẹ cho vào một túi đen.

Tôi như một viên đạn nhỏ lao tới, ôm chặt lấy chân người đó.

“Đừng mang mẹ đi!

Mẹ không nói được đâu, không có con, mẹ sẽ bị người ta bắt nạt!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)