Chương 2 - Mẹ Tôi Đã Đi Đâu
Tất cả mọi người đều dừng lại.
Một chị gái trẻ quay đầu đi, bờ vai run rẩy không ngừng.
dì Lâm mắt đỏ hoe, ngồi xổm xuống nhìn tôi.
“Noãn Noãn ngoan, mọi người đến đây để giúp mẹ mà.
Chúng ta đưa mẹ đến một nơi không còn đau đớn nữa, được không?”
Thì ra là vậy.
Mẹ bị heo ăn mất, chắc chắn rất đau, cần bác sĩ giúp đỡ.
Tôi nhìn những cô chú mặc áo trắng, từ từ buông tay ra, lặng lẽ đi theo từng bước.
Cho đến khi mẹ bị đưa đi hoàn toàn, không còn nhìn thấy nữa.
Tôi dụi dụi mắt.
Mẹ bị heo béo ăn mất rồi, bác sĩ có tìm được mẹ không?
Bụng tôi réo lên ọt ọt, tôi đấm mạnh vào nó một cái.
Tất cả đều tại Noãn Noãn ham ăn, nên mẹ mới bị ba trói ném vào chuồng heo.
Noãn Noãn sẽ không bao giờ ăn thịt nữa.
dì Lâm nhìn thấy hành động của tôi, nhẹ nhàng nắm lấy nắm tay nhỏ bé ấy.
“Noãn Noãn, dì đưa con về nhà nhé, tắm rửa rồi ăn chút gì đó, được không?”
Tôi lắc đầu thật mạnh.
“Không được, con phải đợi mẹ ở đây.
Mẹ quay lại không thấy con sẽ lo lắng đến khóc mất.”
Mẹ không biết nói, lần trước không tìm thấy tôi, mẹ đã khóc rất lâu.
“Được, Noãn Noãn cứ ở đây chờ nhé.
Dì đi xử lý chút việc, sẽ quay lại ngay.”
Giọt nước mắt của dì rơi xuống mu bàn tay tôi, nóng đến mức tôi khẽ rụt lại.
Dì chuẩn bị cho tôi chút đồ ăn, rồi theo mọi người đưa mẹ đi.
Bà cụ trông trại heo nhìn tôi mà thở dài không ngớt.
“Đúng là tạo nghiệt, con dâu tốt như vậy bị đánh thừa sống thiếu chết rồi ném vào đây hai ngày không ai hỏi han, còn con tiểu tam hắt hơi một cái lại làm ầm lên đưa đi kiểm tra suốt hai ngày.”
Tôi không hiểu hết, chỉ ôm chặt đầu gối, cố chấp ngồi bên chuồng heo đợi.
Mẹ đã nói, không tìm thấy tôi là mẹ sẽ lo lắng, Noãn Noãn không được chạy lung tung.
Khi trời tối hẳn, dì Lâm quay lại.
Đôi mắt dì sưng đỏ như hai quả óc chó, dì đưa cho tôi một túi gấm nhỏ.
“Noãn Noãn, mẹ con đã được tự do rồi, bà ấy đi đến một nơi rất xa, rất xa.
Sau này, để dì chăm sóc con, được không?”
Tôi nhận lấy túi gấm, mở ra, bên trong là một nhúm tóc nhỏ.
Tôi nhận ra ngay đó là tóc của mẹ, mềm mại, mang theo mùi hương khiến tôi cảm thấy an tâm.
Mẹ không quay về nữa sao?
Tôi dụi dụi đôi mắt đang cay xè.
dì Lâm từng nói, nếu không phải vì tai nạn, mẹ đã sớm trở thành một ca sĩ vĩ đại, đi lưu diễn khắp thế giới rồi.
Tôi từng thấy mẹ ngẩn ngơ nhìn những tấm ảnh cũ.
Tôi không biết tự do là gì, nhưng chắc chắn không phải là bị ba nhốt trong nhà, đến quần áo và giày yêu thích cũng không được mặc.
“Dì ơi, lúc mẹ hóa thành gió, có đau không?”
Vành mắt dì Lâm đỏ lên.
“Không đau nữa đâu Noãn Noãn, mẹ con bây giờ cuối cùng cũng có thể hát rồi.”
“Vâng.”
Tôi ôm chặt nhúm tóc vào ngực.
“Noãn Noãn lớn rồi, không cần mẹ lúc nào cũng ở bên nữa.”
“Noãn Noãn chỉ cần mẹ được vui.”
Trong mắt dì Lâm như có cả đại dương cuộn trào, là những cảm xúc mà tôi không hiểu nổi.
Rất nhanh, điện thoại reo lên.
“Tìm được luật sư giỏi nhất chưa? Được, tôi đến ngay.”
Dì nhìn tôi, cố gắng nặn ra một nụ cười dịu dàng.
“Noãn Noãn, dì hỏi con, con còn muốn ba nữa không?”
Tôi lắc đầu thật mạnh.
“Ba bắt nạt mẹ, mẹ lúc nào cũng lén khóc, Noãn Noãn không muốn ba xấu!”
“Con ngoan lắm, dì đi chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ quay lại đón con.”
Tôi gật đầu, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, nhìn tấm vải trắng trước mặt.
Họ nói đây là linh phướn dẫn đường cho mẹ không bị lạc, Noãn Noãn phải nhìn cho kỹ.
Mẹ không rành đường, mẹ sẽ bị lạc mất.
Nhưng nhìn mãi, mí mắt tôi càng lúc càng nặng.
Mấy ngày nay, Noãn Noãn thật sự quá mệt rồi.
Không biết đã bao lâu trôi qua trong cơn mê man nửa tỉnh nửa mơ, mu bàn tay bỗng đau nhói.
“Ái da, cái gì vướng chân tôi thế này?”
Tôi đau quá rụt tay lại, giọng sắc nhọn của dì út vang lên.
“Noãn Noãn? Sao con lại ở đây?”
Dì mặc một bộ trang phục lộng lẫy, rực rỡ chói mắt, còn tôi thì lem luốc bẩn thỉu, như thể đang ở hai thế giới khác nhau.
Tôi ngây người nhìn đôi giày cao gót nạm đá lấp lánh dưới chân dì.
Đẹp thật đấy, giá mà là của mẹ thì tốt biết bao.
Trước đây mẹ cũng có rất nhiều đôi giày, nhưng ba luôn nói mẹ đã câm rồi mà còn bày đặt, liền đem tất cả đốt đi.
Dì út vỗ ngực, chu miệng đầy tủi thân.
“Vân Thâm, em biết trẻ con không hiểu chuyện, nhưng em đang mang thai mà, nó cố tình trốn ở đây dọa em, em thật sự không chịu nổi.”
“Nếu chị và Noãn Noãn không thích em, em có thể đi, sao lại phải hại em như vậy chứ?
Anh cũng biết mà, giai đoạn này rất dễ một xác hai mạng.”
Sắc mặt ba trầm xuống, ông kéo tôi mạnh đến đau điếng.
Tôi hoảng sợ lùi lại, run rẩy gọi: “Ba…”
Còn chưa dứt lời, một cái tát hung hăng đã quật thẳng vào mặt tôi.
Mắt tôi tối sầm lại, tai ong ong.
“Quỳ xuống, xin lỗi dì con ngay!”
“Noãn Noãn không cố ý dọa dì, là dì giẫm lên Noãn Noãn!”