Đáng chết thật, con muỗi độc này không đốt chỗ nào khác, lại cứ chọn đúng lúc tôi ngủ trần để tấn công vào nơi kín nhất.
Giờ chỗ đó vừa sưng vừa đau, mỗi bước đi đều như đang chịu hình phạt giữa chốn đông người.
“Bác sĩ, tôi… tôi bị muỗi đốt ở chỗ đó, cho tôi đăng ký khám gấp với.”
Tôi cúi gằm mặt, giọng nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve.
Y tá ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo chút nhịn cười, rồi đưa cho tôi một tờ sổ khám bệnh.
Tôi cầm sổ, vừa khập khiễng vừa tuyệt vọng bước vào phòng khám, nhắm chặt mắt lại.
Nhưng giây tiếp theo, ruột gan tôi như xoắn lại.
Người đàn ông đang ngồi sau bàn, lật hồ sơ bệnh án, đẩy nhẹ gọng kính viền vàng trên sống mũi, ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Là Trì Mặc — nam thần khắc sâu trong xương tủy tôi suốt bảy năm trời.
“Bị sao vậy? Lên giường bên cạnh nằm xuống, để tôi xem.”
Bình luận