Chương 2 - Vô Tự Bi

2

Thời điểm ta không có quyền lực to lớn, muốn bảo vệ được bản thân và hoàng đệ trong hoàn cảnh toàn hổ sói đó chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.

Phụ hoàng băng hà khi ta mười ba tuổi, để lại cho ta hoàng đệ chín tuổi và một cục diện rối rắm.

Con nối dõi của phụ hoàng chỉ có ta và hoàng đệ, mặc dù thánh chỉ hạ xuống định hoàng đệ làm Đế, nhưng thiên hạ này lại do người khác định đoạt.

Vây cánh của Nhiếp chính vương đông đảo, Thái Hậu buông rèm nhiếp chính, binh quyền nằm trong tay Đại Tướng quân, bọn họ giống như ba ngọn núi lớn đè trên đầu chúng ta.

May thay một núi không thể có ba hổ, trước khi phân tranh cao thấp, ai ngồi vị trí Hoàng đế bù nhìn cũng không quan trọng. Cũng bởi vậy, hoàng đệ ta coi như được yên ổn đến năm mười hai tuổi.

Chỉ là trong ba năm nay có vô số đao quang kiếm ảnh.

Ta và hoàng đệ sợ nhất là buổi đêm trong hoàng cung.

Bởi vì khi màn đêm buông xuống chính là thời cơ tốt nhất để gi người.

Từng có thích khách lẻn vào Trường Tín cung để gi chúng ta, lúc đó hoàng đệ đang nhòm xuống gầm giường tìm cái bánh màn thầu bị rơi, bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi qua, một thích khách áo đen xuất hiện trước mắt ta.

Đó là một tên khốn kiếp.

Hắn không phát hiện ra hoàng đệ, thấy ta nằm một mình trên tháp, muốn nhướng người đến xé rách sam y của ta.

Ta rút ra một con dao đen tuyền từ dưới đầu gối, bị hắn dùng một chưởng đánh rơi.

Hắn tát ta một bạt tai, xoa trước ngực ta, cười gằn, nói nữ nhi kim chi ngọc diệp của Hoàng đế, hôm nay lão tử sẽ nếm thử xem có mùi vị gì!

Ta cũng cười, ta nói, hôm nay cái bà nội ngươi.

Túi tiền bên hông ta dưới sự giãy dụa rơi lả tả, trong không khí nhất thời tràn ngập mùi tanh ngọt, thích khách kia đang lúc đầu óc quay cuồng bị hoàng đệ dùng bình hoa đập vào đầu hắn, mới ngã xuống đất.

Cả người hoàng đệ run rẩy.

Mà ta nhặt túi tiền lên, cất đi bột phấn còn dư lại.

“Đồ tốt.” Không uổng công ta tốn số tiền tích cóp nửa năm, xin người của thái y viện cho ta một đống dược liệu, lại tốn không ít thời gian mới nghiên cứu tạo thành nó.

Từ nhỏ ta đã yếu người nhiều bệnh, có cao tăng từng nói với phụ hoàng mạng ta quá yếu, nếu được sự phù hộ của Phật tổ thì không lo. Thế là phụ hoàng liền tống ta đến chùa Thiên m ngoài hoàng thành, nếu không có chuyện gì quan trọng, thì chỉ có ngày lễ quan trọng mới đón ta trở lại hoàng cung.

Ở chùa Thiên m ta đã gặp một tiền bối, nàng dạy ta cách dùng độc.

Tiền bối nói ta rất có thiên phú, ta nghĩ trong mật sử* hậu cung thường ghi là sử dụng độc thường rất hữu dụng, thế là ta cũng chăm chú học theo nàng. Sau này phụ hoàng băng hà, ta rời khỏi chùa Thiên m về hoàng cung, không ngờ lúc này bản lĩnh này lại phát huy công dụng.

“Dùng thuốc độc quý như vậy gi ngươi, đây là vinh hạnh của ngươi.”

Ta ngẩng đầu, thấy khuôn mặt sưng đỏ kinh khủng của mình, không nhịn được mà cười rộ lên, đưa tay chỉnh lại bộ dạng tóc dài rối bời. Ta đứng lên, nhặt lấy một mảnh vỡ của bình sứ, cắ/t đ/ứ/t cổ thích khách, rồi trở tay dùng con dao đ/â/m thẳng vào tim hắn, di đi di lại, cố sức đến mức cổ tay bị trật khớp.

Năm ấy ta mười sáu tuổi.

Trong cung điện lạnh lẽo hoàng đệ ôm ta mà khóc, còn ta, ta biết mình cần một sự trợ giúp.

Ta quyết định tìm một ám vệ cho mình.

Một ám vệ chỉ nghe lệnh của ta, nhưng cũng có thể ch vì ta, dọn sạch tất cả cho ta.