Chương 3 - Vô Tự Bi

3

Ta mượn cớ đi dâng hương xuất cung, trở lại chùa Thiên m, bắt gặp Hàn Thủy.

Hắn là hài tử ta ngẫu nhiên nhặt được ở chùa Thiên m.

Khi đó hắn té xỉu ven đường, ta cố ý cứu hắn, đưa hắn cho tiền bối biết dùng độc kia.

Tiền bối bắt mạch cho hắn, có chút kinh ngạc, lại sờ xương của hắn: “Thế mà lại là một người tập võ.”

“Đứa trẻ nhỏ như vậy, sao cha mẹ hắn nhẫn tâm để hắn…” Lời của ta nói được một nửa thì dừng lại, ta nhớ đến những chuyện giang hồ xưa mà tiền bối từng kể cho ta.

Có rất nhiều hài tử vừa sinh ra đã bị cha mẹ bán đi, vào trong những tổ chức bí mật trải qua biết bao thủ đoạn máu tanh dơ bẩn, mười mấy năm sau, một nhóm người còn sống sót kia chính là cỗ máy gi người tốt nhất.

Khi đó ta còn là một đứa trẻ ngây thơ không rành thế sự, ta nói: “Người hãy cứu hắn, mặc cho hắn có phải loại người như vậy hay không, từ nay về sau hắn chỉ cần sống vì chính mình mà thôi.”

Sau khi ta nói xong câu đó, tiền bối liền nở nụ cười.

Chưa bao giờ ta thấy nàng cười vui vẻ như vậy, cười đến mức chảy cả nước mắt: “Lý Trường An, chỉ dựa vào chuyện cười này hôm nay muội nói, ta đồng ý chữa trị cho hắn thật tốt hộ muội, giữ tinh thần vui vẻ cho hắn, không chỉ có thể chữa hết bệnh, ta còn muốn truyền võ công cho hắn, để tu vi của hắn lên một tầng cao mới.”

Đây là ý muốn nhận đồ đệ.

Ta biết tiền bối không dễ dàng nhận đồ đệ, nhưng ta bị tiền bối cười đến mức chân tay luống cuống, ta đỏ mặt hỏi: “Ta nói gì sai sao?”

Tiền bối ngưng cười, liếc mắt nhìn ta một cái thật sâu: “Thiếu niên bất thức sầu tư vị, Ái thướng tằng lâu, Ái thướng tằng lâu, Vị phú tân từ cưỡng thuyết sầu.”*

Ta: “...”

Tiền bối: “Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt."**

Ta: “...”

Tiền bối: “Hà bất thực nhục mi…”***

*Đoạn này trích từ bài thơ “Đề tường trạm dịch tên đường Bác Sơn” của Thái Tang Tử

Tạm dịch là:

“Trẻ trung chẳng biết buồn chi hết

Thích bước lên lầu

Thích bước lên lầu

Khi biết vần thơ gượng nói sầu”

(Theo bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo)

**Câu này trích từ bài thơ “Năm trăm chữ vịnh nỗi lo nghĩ trên đường từ kinh đô về huyện Phụng Tiên” của Đỗ Phủ.

Tạm dịch là:

“Nơi cửa son rượu thịt ê hề,

Ngoài đường cái có xương người chết rét.”

*** Đây là một vế trong câu nói “nổi tai tiếng” của Tân Huệ Đế: “Bách tính vô lật mễ sung cơ, hà bất thực nhục mi?” (百姓无栗米充饥, 何不食肉糜?) có nghĩa là: Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt?

“Tiền bối…” Vừa lúc ta đang muốn lên tiếng, Hàn Thủy đã tỉnh.

Trong nháy mắt hắn mở to mắt, nhanh như gió đảo qua ta và tiền bối, biết ta là quả hồng mềm, tay nhanh như vuốt diều hâu, nhắm thẳng đến cổ ta, kéo ta đến chắn trước hắn.

Hai mắt tiền bối sáng lên, vỗ tay hét lớn một tiếng: “Hay!”

Một khắc kia, tuy rằng ta không nhìn thấy mặt Hàn Thủy nhưng ta có thể cảm nhận được sự bối rối của hắn.

Tiền bối thấy hắn sửng sốt, còn nói: “Nhưng mà động tác vừa rồi của ngươi còn chưa đủ lưu loát, ngươi xem, nếu ta tấn công từ phía sườn bên phải của ngươi, không phải ngươi sẽ không đỡ được sao? Động tác cần phải sửa một chút, có muốn ta làm mẫu một lần cho ngươi xem không?”

…Ta cũng rối.

Có điều Hàn Thủy vẫn ở lại chùa Thiên m.

Hắn là một người thức thời, biết tiền bối có thể trị hết vết thương cho hắn, thế là sảng khoái ở lại. Chỉ là hắn không muốn nói cho chúng ta biết thân thế của hắn, chỉ nói tên của mình.

Nhưng ta và tiền bối đều không để ý.

Ai cũng có bí mật của mình.

Ba người chúng ta, một người là công chúa kim chi ngọc diệp lại yếu người nhiều bệnh, một người tiền bối thân phận thần bí lại biết dùng độc trong giang hồ, một thiếu niên lưu lạc trông thì trong sạch lạnh lùng nhưng lại có thiên phú dị bẩm, đứng chung một chỗ thế mà hài hòa đến lạ.

…Ít nhất… lúc đó ta đã nghĩ như vậy.

Ở chùa Thiên m vài ngày, thật ra ta rất vui vẻ.

Ban ngày ta dạy Hàn Thủy học bài biết chữ, buổi tối tiền bối dạy ta dùng độc và võ công.

Thứ tiền bối dạy cho Hàn Thủy, là phương pháp gi người tốt nhất.

Nàng nói đây là những thứ Hàn Thủy đã được học từ nhỏ, hắn không thể dễ dàng quên được.

Nhưng ta luôn cảm thấy khi nàng nói lời này biểu cảm lại mang theo sự trêu đùa ác ý.

Thỉnh thoảng ta sẽ đánh một trận với Hàn Thủy, nhưng thường thua nhiều thắng ít, chẳng những bị mất mặt, còn bị tiền bối cười nhạo.

Mà xương cốt của Hàn Thủy đích thực là thiên tài luyện võ một cách đáng kinh ngạc. Vào mùa xuân năm thứ ba ta gặp hắn, vóc dáng thiếu niên đã cao lớn hơn, cũng từ đó trở đi, ta không bao giờ đánh lại hắn nữa.

Bất quá tiền bối thường hay dạy chúng ta, hai người tranh chấp, để thắng, cũng không nhất thiết phải hoàn toàn dựa vào vũ lực, nhất định phải tìm được nhược điểm của đối phương để tấn công, trong chiến đấu mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.

Ta ghi nhớ lời giáo huấn của tiền bối, cuối cùng hai tháng sau đó, phát hiện một nhược điểm chí mạng của Hàn Thủy.

Ta còn nhớ rõ đó là sau một buổi trưa.

Tiền bối dùng bữa, kiên quyết muốn đi nghỉ trưa.

Ta lại rất có tinh thần, kéo Hàn Thủy so chiêu với ta.

Ta lại ra điều kiện với hắn, chỉ cho phép hắn phòng thủ, không được tấn công.

Động tác của ta cực kỳ nhanh, nhưng hắn luôn có thể nhanh hơn ta, kể cả ta có ra tay bên nào đi chăng nữa, hắn đều có thể dự đoán được, sau đó né đi sớm hơn. Cứ đánh như vậy, uất khí trong lòng ta cứ vậy mà tích từng chút từng chút một, so với đánh không lại, rõ ràng là khiến người ta giận hơn nhiều!

Ta bực mình nằm lăn lộn trên mặt đất, bất chấp đạo lí mà ôm mặt đùa giỡn: “Đừng đánh, đừng đánh!!!”

Hắn có chút luống cuống đứng im tại chỗ, sửng sốt nửa ngày, sau đó mới ngồi xổm xuống, đưa một tay về phía ta.

Chẳng biết thế nào, ta cũng đưa tay ra, nhưng thay vì cầm lấy tay hắn, ta lại gãi hai cái vào eo hắn.

Chỉ nghe hắn kêu lên một tiếng, lúc này cả người mềm nhũn rồi quỳ xuống.

Ta: “...”

Hắn nhào vào trên người ta.

Nặng quá đi.

“Ngươi… Ngươi không sao đấy chứ?”

Ta không được tự nhiên mà muốn uốn éo người, lại bị hắn ép tới mức không thể động đậy.

Hơi thở của hắn quanh quẩn bên tai ta, nặng nề lại dồn dập.

“Dậy, đứng lên…” Ta có chút luống cuống, lại vô tình gãi vào hắn, lại bị hắn bắt lại: “Đừng nhúc nhích…”

Giọng nói hắn khàn khàn, môi kề bên vành tai ta, lúc nói chuyện thở ra khí nóng đứt quãng, toàn bộ đều phả vào cổ ta, ta không nhìn thấy mặt hắn, lại có thể cảm nhận được tay đang giữ ta lại của hắn đang nóng lên.

Có lẽ là do ánh mặt trời ban trưa, trời không gợn mây.

Sau giờ ngọ ngày đó, cành lá cây trong sân không chút gió động.

Cho nên ta có thể nghe thấy, nhịp đập nhanh như trống của hắn.

Lòng cũng vì vậy mà rối loạn theo.