Chương 1 - Vô Tự Bi
Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã ch oan uổng.
Ngày đó ta ch, toàn kinh thành đều tràn ngập đủ chuyện bát quái về ta.
Bách tính đều truyền tai nhau trưởng công chúa không tuân thủ nữ tắc bị trời phạt, bọn họ đều xem lại ta đã làm chuyện gì mà khiến người người oán trách như vậy. Mà trong lòng quan viên lại nghi ngờ trưởng công chúa và đại tướng quân biến mất cùng một ngày là do nàng và đại tướng quân có quan hệ mờ ám, lại sợ bị Hoàng đế trách phạt, nên dứt khoát tutu.
Haiz, truyền thành cái gì vậy.
Mắng ai chứ, nào có ai lại đi để ý cái tên đại tướng quân thối nát ấy?
Ta, Lý Trường An, Trưởng Công chúa quyền cao chức trọng, tuy ta ch không được quang minh nhưng ta ch một cách có ý nghĩa.
Đúng là một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, mấy năm gần đây, những quan viên coi như là trung thành và tận tâm cũng bắt đầu có phê bình kín đáo với ta, cho là ta tàn nhẫn quá mức, sợ nhỡ may đắc tội ta sẽ vạ lây cả nhà.
Cái này cũng hiểu lầm quá sâu rồi.
Nhưng ta không cần phải giải thích.
Phàm là chỗ nào kiếm của ta quét qua, không ch không ngừng.
Ta vốn là một bông hoa ăn thịt người sinh ra trong bóng tối của ngôi vị Hoàng đế, chuyên gi người thay Hoàng đế, háo thanh danh làm gì?
Chẳng qua ta nắm thế lực trong tay quá lâu, lâu đến mức, bất kể là người ta bảo vệ hay là đối đầu, đều muốn ta phải ch.
Ta từng cho rằng hoàng đệ sẽ là ngoại lệ.
Chỉ là thứ quyền lực này quá mê hoặc lòng người, dường như cho dù vì thứ quyền lực đó mà làm bất cứ điều gì thì đó cũng là điều vô cùng hiển nhiên.
Vào cái đêm mà ta gi đại tướng quân, Hoàng Hậu đã đến.
Nàng ta nói hoàng tỷ đã vất vả rồi, Bệ hạ nói nàng ta mang một bầu rượu đến, chúc mừng hoàng tỷ chiến thắng trở về.
Rượu hoa đào là thứ ta thích nhất, hắn còn nhớ rõ.
Khi hoàng đệ còn nhỏ ta thường đưa đệ ấy đi thu thập hoa đào, đây là một trong những ký ức vui vẻ nhỏ nhoi của chúng ta lúc nhỏ.
Trong lòng ta có chút ấm áp, chỉ là ấm áp còn chưa kịp lan tỏa, đã bị cơn đau thấu xương thay thế, truyền khắp tứ chi bách hải*.
*tứ chi bách hải: tứ chi và trăm xương
“Trưởng công chúa, Bệ hạ xin ngài đừng trách chàng.” Khuôn mặt của Hoàng hậu biến mất trong bóng tối, “Đây là các đại thần ép chàng.”
Đúng rồi, mấy năm nay trên tay ta dính biết bao là máu tươi, một tỷ tỷ chuyên làm việc xấu, bị tất cả quan lại chán ghét vứt bỏ, thực sự không xứng với tiếng thơm một đời hiền đế của hoàng đệ.
Ta thản nhiên cười, ngã xuống.
Trước khi hoàn toàn ngất đi, ta nghe thấy tiếng lửa hòa với mùi dầu thông bị đốt cháy.
Gi người nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, hoàng đệ của ta, học rất tốt.
1
“Tang lễ của Trưởng công chúa vào đầu tháng bốn. Trông ý của Hoàng đế có vẻ là muốn làm qua loa thôi.”
“Ừm, tiết kiệm một chút cũng tốt, tốt nhất là không có đồ cúng gì, càng tiết kiệm tiền của ta.”
“Cái bệnh tham tiền này của nàng bao giờ mới chữa được?”
“Không chữa được, trừ khi chàng giao nộp bản thân chàng cho ta, từ nay về sau ta sẽ không cần thêm cái gì hết.” Ta cười hì hì nhìn nam nhân đang điều chế son trước mắt, “Chàng có nộp hay không?”
“Không phải chẳng mấy nữa ta sẽ là của nàng hay sao?” Dưới ánh mặt trời hắn tỉ mỉ như ngọc đong tỉ lệ son.
Ta cực kì yêu sắc mặt đạm mạc của hắn, ném sách trong tay vào ngực hắn, đưa tay dò vào trong cổ áo rộng mở của hắn.
“Trường An, bây giờ là ban ngày.” Hắn nhíu mày.
“Thì làm sao?” Ta khơi quệt một ít son, điểm lên môi hắn, “Thơm quá, lần này làm từ hoa gì vậy?”
Cuối cùng hắn cũng đặt cái cối nghiền nhỏ trên tay xuống, cúi đầu ngậm ngón tay của ta, cười nói: “Chẳng phải nàng nếm thử là biết sao?”
Màn trúc treo bên cửa sổ bị một lực đánh trúng, rơi xuống.
Y phục trên người ta cũng theo đó mà rơi xuống đất, xếp thành một đóa mẫu đơn ý loạn tình mê.
Biết nhau qua nhiều năm bần hàn như vậy, ta thích nhất hai điểm ở chàng.
Am hiểu lòng người.
Và, am hiểu y phục người khác.