
Ông sếp lạnh lùng ba ngày mà vô viện hai lần, đều là nhờ tôi ban tặng.
Lần đầu tôi lùi xe không thèm nhìn gương, hất văng luôn sếp.
Xe cứu thương rú còi inh ỏi chạy tới.
Lần hai sếp xuất viện, tôi xách một xô cải xoăn tới xin lỗi.
Kết quả ổng dị ứng cải xoăn.
Xe cứu thương lại rú còi inh ỏi nữa.
Sau cùng tôi tới viện thăm, lại vô tình ngồi đè lên cánh tay đang cắm kim truyền của ổng.
Sếp gần như muốn khóc:
“Muốn giết tôi thì cứ nói thẳng đi…”
Tôi còn đang định xin ổng đừng sa thải tôi.
Thì liếc thấy trên xương quai xanh của ổng có xăm một cây nấm xấu xí tôi từng vẽ.
Bình luận