Chương 3 - Tôi Chỉ Muốn Xin Lỗi Chứ Không Muốn Hại Sếp Lên Bờ Xuống Ruộng
7
Hôm sau.
Tôi xách theo hộp giữ nhiệt tới bệnh viện thì Cố Vũ đã chuyển ra phòng thường.
Phù nề đã giảm bớt nhưng da vẫn còn mẩn đỏ.
Ảnh mặc đồ bệnh nhân, ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt là cái laptop đặt trên bàn nhỏ.
Tay phải bó bột chưa tháo, tay trái cắm dây truyền nước biển mà vẫn gắng sức rê chuột.
“Sư huynh~~”
Tôi lắc lắc cái hộp giữ nhiệt, gọi ổng.
“Em đem đồ ăn ngon tới nè.”
Cố Vũ nghe tiếng ngước mắt lên nhìn tôi.
“Đúng lúc ghê, qua đây giúp tôi rê chuột.”
Hả?
Ờ, ok.
Là tài liệu thâu tóm của NewD.
Ừm, Cố Vũ siêng thật.
Mới ra ICU đã ngồi đọc hồ sơ.
Làm việc như thi đấu luôn á.
“Lật trang.”
“Highlight hàng thứ ba.”
Cố Vũ tập trung nhìn màn hình, giọng chỉ đạo nghiêm túc.
Nói chuyện công việc tỉnh rụi, không nghe ra giận hay không giận tôi.
Mà lúc ổng nhìn màn hình, mày hơi cau lại, lông mi dài cong như lông quạ phủ xuống.
Đẹp trai quá xá.
Bảo sao hồi đi học bao nhiêu cô mê.
“Lâm Vãn Vãn?”
Tôi đang ngắm thì bị ổng gọi giật mình.
“Dạ? Sao vậy?”
“Bảo lật trang mà em đơ gì đó? Trên mặt tôi có nút lật trang hả? Nhìn tôi chằm chằm làm gì?”
Tôi khẽ ho một tiếng, che đi vẻ ngại:
“Sư huynh nghỉ chút đi mà? Sáng sớm đã đọc giấy tờ mệt lắm á.”
“Chân giò hầm á?”
Ăn gì bổ nấy mà.
“Ừ, tối qua em hầm cả đêm luôn, không dám ngủ, cứ canh lửa suốt. Anh coi quầng thâm mắt em nè đủ chứng minh em có tâm chưa?”
Nhìn em có lòng vậy thì đừng sa thải em nha hu hu hu.
“Hơn nữa em hỏi kỹ anh Vương rồi, nguyên liệu không có gì anh dị ứng hết, sư huynh cứ yên tâm.”
Cố Vũ nhướng mày:
“Hầm cả đêm?”
“Ừ ừ ừ.”
“Còn hỏi cả mấy thứ tôi dị ứng?”
Tôi móc điện thoại ra:
“Em lưu hết rồi nè làm luôn thành hình nền điện thoại, sáng tối đọc thuộc lòng. Em thề bảo vệ sức khỏe sư huynh, cách ly mọi dị ứng luôn!”
Cố Vũ nhìn tôi chằm chằm mấy giây, rồi phì cười.
Hay quá, xem ra cú nịnh này cũng đỡ tệ, chắc không đuổi em đâu ha? Hu hu hu.
8
Cố Vũ hất cằm:
“Thu nhỏ cái file đi.”
“Thu nhỏ file, cất laptop để tiện uống canh. Rõ liền sư huynh, hiểu liền sư huynh.”
Tôi lầm bầm phụ họa, tay thì thu nhỏ cái file kế hoạch thâu tóm NewD.
Đang định gập máy thì vừa liếc màn hình, mắt trợn tròn, hít mạnh một hơi —
Cố Vũ không chỉ đọc tài liệu.
Ổng còn mở họp video.
Bên này là tôi với ổng.
Bên kia là nguyên đám trưởng phòng công ty.
Tôi chết đứng tại chỗ, mười ngón chân bấu sàn.
Còn không cam tâm, cúi đầu nhìn thanh trạng thái —
Mic bật.
Camera bật.
Nói cách khác… nãy giờ tôi nói, họ nghe hết, thấy hết…
Đám trưởng phòng bên kia nhìn tôi đồng loạt, mặt nghẹn cười mà không dám cười.
Tôi lắp bắp:
“C-c-cái này… anh… em…”
Cố Vũ ráng nhịn cười đến đỏ mặt:
“Canh chân giò đâu, bưng lại đây.”
Canh cái con khỉ! Canh gì nữa!
Anh họp mà sao anh không nói sớm hả hu hu hu.
Về sau em còn mặt mũi nào đi làm nữa hu hu hu.
Mất hết mặt mũi luôn rồi hu hu hu.
Tôi lùi lùi lúng túng, không biết nên bưng canh tới hay quay đầu bỏ chạy.
Kết quả vấp phải cái giá treo chai truyền nước.
Trượt chân ngã ngửa.
“Cẩn thận!”
Cố Vũ hét lên, vươn tay chụp tôi lại.
Kéo qua kéo lại, tôi bổ nhào lên giường bệnh.
Trong lúc giằng co, nút áo bệnh nhân của Cố Vũ bung ra hai cái.
Còn tôi thì ngoạn mục đáp mông xuống ngay cánh tay cắm kim truyền của ổng.
…
9
Tiếng hét thảm thiết của Cố Vũ kéo dài đúng năm giây.
Vang vọng khắp toà nhà bệnh viện.
Một hồi sau, ổng mới thở hổn hển, giọng run run như muốn khóc:
“Lâm Vãn Vãn— cô… rốt cuộc là nội gián do đối thủ phái tới hả?
“Họ trả cô bao nhiêu?”
“Muốn giết tôi thì cứ nói thẳng…”
Tôi lập tức quỳ luôn, trượt đầu gối mà lết:
“Sư huynh nghe em giải thích đi sư huynh…”
Đang định chống chế.
Khóe mắt lại liếc thấy áo bệnh nhân của Cố Vũ mở phanh, lộ ra lồng ngực rám nắng.
Trên xương quai xanh xăm một cây nấm nhỏ.
Càng nhìn càng thấy quen mắt.
Ủa chớ… không phải năm đó,
lúc đi hội thảo học thuật, tôi từng vẽ bậy cây nấm xấu quắc đó lên sổ tay của ổng sao?