Chương 2 - Tôi Chỉ Muốn Xin Lỗi Chứ Không Muốn Hại Sếp Lên Bờ Xuống Ruộng
4
Tôi xách theo một cốc siêu to đựng cải xoăn bước vào văn phòng sếp thì thấy ổng đang nghe điện thoại.
“Báo cho mấy trưởng phòng, nửa tiếng nữa họp.”
Tôi biết điều đứng ngay cửa, hai tay xách cái túi giấy, vừa ngoan vừa sợ.
“Phương án thâu tóm của NewD——”
Cố Vũ bỗng im bặt.
Ảnh ngước lên liếc tôi một cái, rồi nói:
“Có việc, cúp trước.”
Sau đó hất cằm về phía tôi:
“Vô đây.”
Tôi lập tức chạy ba bước thành hai tới trước mặt ảnh, cười nịnh hết cỡ.
“Sếp~~~ sư huynh~~~ anh ra viện nhanh ghê ha?”
“Sao, muốn tôi nằm viện lâu hơn à?”
“Á không không, ý em là, sư huynh khỏe thiệt đó, hồi phục siêu nhanh luôn.”
Cố Vũ khẽ cười mũi:
“Cũng được, ít ra còn ngon hơn tay lái của em.”
Tôi gượng cười ha hả:
“Ha ha, sư huynh hài hước ghê á.”
Bình thường tôi toàn gọi ổng là sếp hoặc Tổng Cố.
Lúc này cứ sư huynh sư huynh gọi lia lịa, rõ ràng muốn lôi quan hệ đồng môn ra cầu xin tha thứ.
“Có chuyện gì?”
“Dạ không có gì lớn.” Tôi lấy cốc cải xoăn ra, đưa tới trước mặt ổng.
“Em mua cho sư huynh uống nè chúc sớm hồi phục.”
“Ồ, tới nhận lỗi hả? Lần đầu thấy có người xin lỗi bằng trà sữa nha.”
Tôi cười ngại ngùng, nghĩ thầm tôi cũng tính xách giỏ trái cây vô viện thăm ông rồi đó chứ.
Mà chưa kịp thì ổng đã xuất viện mất tiêu.
Ai mà ngờ hồi phục nhanh như siêu nhân vậy.
“Nếu sư huynh không thích uống trà sữa, em mua cái khác nha?”
“Không cần.”
Cố Vũ dùng tay trái không bó bột gõ nhẹ lên bàn.
“Đút tôi.”
??
Tôi theo phản xạ lùi một bước, mắt trợn tròn.
“Đ-đút anh?”
5
“Không thì sao? Tay phải tôi bó bột mà.” Cố Vũ nói tỉnh bơ.
Ờ thì anh có thể cầm bằng tay trái mà, tôi lầm bầm trong đầu.
Nhưng lời này tôi nuốt xuống không dám nói.
Dù gì ổng cũng bị tôi hất bay mới ra nông nỗi này, đòi hơi quá cũng phải thôi.
Thế là tôi ngoan ngoãn cắm ống hút vô cốc, hai tay dâng lên trước mặt ổng.
“Sư huynh, mời anh uống.”
Cố Vũ cúi đầu, ngậm ống hút hút một hơi dài.
Lông mi cụp xuống, yết hầu chuyển động.
Tôi liếc nhanh ra ngoài cửa, sợ có ai thấy rồi hiểu lầm tôi đang quyến rũ sếp.
“Cũng được, lần sau đừng bỏ đường.”
“Dạ sư huynh, nhớ rồi sư huynh.”
Ảnh mím môi thưởng thức, còn hút thêm một ngụm nữa.
“Cái gì đây? Ngon phết.”
“Là ly cải xoăn nhẹ của Trà Bách Đạo á.”
Tay tôi đột nhiên bị Cố Vũ nắm lấy.
“Cải xoăn?”
“Đúng rồi đúng rồi, giàu diệp lục với chất xơ, em còn xếp hàng nửa…”
Chưa kịp nói hết câu, Cố Vũ đột nhiên gập người xuống, cúi đầu ói vào thùng rác.
“Sao vậy sư huynh, không phải nói ngon mà?”
“Gọi xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương!”
???
Cố Vũ thở hổn hển, vừa nôn vừa gãi cổ.
Chỗ tay cào qua nổi đầy mảng mề đay và vết xước đỏ.
Kinh khủng hơn là mặt ảnh sưng vù lên thấy rõ luôn.
Tôi hét toáng lên:
“S-s-sư huynh! Anh… anh làm sao vậy! Anh đừng hù em mà!”
Cố Vũ ngước lên nhìn tôi, mắt sưng như cá vàng, vừa tội vừa buồn cười.
“Lâm Vãn Vãn— tôi… dị ứng cải xoăn!”
…
Ủa trời, cải xoăn dễ ăn vậy mà cũng có người dị ứng hả?
Không biết nên nói Cố Vũ xui tận mạng hay là thể chất có một không hai nữa.
Tôi vội vàng gọi 115 rồi giơ ngón cái lên, chân thành khen:
“Thể chất này… đỉnh thiệt!”
5
Xe cứu thương lại rú còi inh ỏi chạy tới.
Nhân viên y tế đỡ Cố Vũ lên cáng.
“Lâm Vãn Vãn,” ngón tay sưng như xúc xích của ảnh chỉ tôi từ xa, “năm nay tiền thưởng của em…”
Tiếng còi xe cứu thương rít lên, át mất mấy từ cuối.
Nhưng tôi đọc khẩu hình được —— trừ sạch.
Hu hu hu.
6
Cố Vũ vào ICU.
Tôi ngồi đợi ngoài hành lang bệnh viện cả buổi chiều.
Bác sĩ nói còn chưa qua cơn nguy hiểm, chưa chuyển phòng thường được.
“Cô Lâm cô về trước đi.” Anh Vương thư ký nói.
“Cố tổng… đều tại em, em phải chờ anh ấy tỉnh…”
“Không biết thì không có tội. Cố tổng mềm lòng, sẽ không trách cô đâu.
“Cô cứ về đi, rửa mặt nghỉ ngơi chút, sáng mai hẵng tới.”
“Thật sự không trách em hả?”
Tôi hỏi nhỏ, run run.
Ba hôm trước tông gãy tay người ta, ba hôm sau lại tống người ta vô ICU.
Nghe đồn Cố Vũ thù dai lắm.
Thật sự không giận hả?
Không thể nào… trừ khi ổng thầm thích tôi.
Anh Vương cười nhẹ, gật đầu:
“Nếu cô Lâm áy náy quá thì về nấu nồi canh đi. Ngày mai Cố tổng tỉnh lại, có cái bồi bổ luôn.”
“Nấu canh? Trời ơi sao em không nghĩ ra! Anh Vương đúng là cao tay!”
Tôi hô lên một tiếng rồi đứng phắt dậy, chân mềm nhũn lảo đảo…
Ở bệnh viện nguyên ngày chưa ăn gì, hạ đường huyết luôn.
“Cô Lâm không sao chứ?”
“Không sao không sao.”
Tôi đứng vững lại, quay đầu chạy ra ngoài.
“Em phải tranh thủ kẻo siêu thị đóng cửa.”
Mới chạy được mấy bước thì quay lại.
“À đúng rồi anh Vương, Cố tổng ngoài dị ứng cải xoăn còn dị ứng gì khác không vậy?”