Lướt mạng, tôi thấy một bài đăng hot: “Con nuôi chỉ đáng có một ngàn năm trăm tiền sinh hoạt phí thôi sao?”
” Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ được dì nuôi lớn. Khó khăn lắm mới đỗ vào trường đại học danh tiếng, vậy mà chỉ được cho một ngàn năm trăm. Trong khi đó, anh họ học trường hạng hai lại có ba ngàn.”
” Con nuôi còn không bằng chó, ngày tháng sống nhờ người ta đến bao giờ mới kết thúc đây.”
Bình luận phía dưới chia làm hai phe.
” Một ngàn năm trăm thì ăn uống sao đủ, dì của bạn đúng là chẳng bằng nuôi chó.”
” Nhưng đã nhận nuôi rồi thì phải đối xử công bằng, sao lại phân biệt như vậy.”
” Dù gì thì anh trai cũng là con trai, ăn nhiều hơn, với lại chi tiêu giữa các thành phố cũng khác nhau. Sao bạn không thử nói chuyện thẳng thắn với dì mình?”
Chủ bài viết trả lời ngay:
” Nói nhiều lần rồi, dì chỉ keo kiệt không chịu đưa thêm thôi. Tôi sẽ thử lại, dù chẳng có hy vọng gì.”
Tôi vừa lắc đầu định thoát ra thì lúc đó, đứa cháu gái được tôi nuôi từ nhỏ bước vào.
” Dì ơi, tiền sinh hoạt của con có thể tăng thêm một chút không?”
Bình luận