Chương 6 - Sự Thật Nơi Con Tim
6
” Mọi người nói đúng, nếu tôi được đưa vào trại trẻ mồ côi, chưa biết chừng đã có gia đình giàu có nhận nuôi, đâu đến nỗi thê thảm thế này.”
Cư dân mạng không chịu nổi, đồng loạt mắng chửi:
” Thấy tiền không đủ thì tự đi kiếm, còn lấy chuyện dưỡng già ra uy hiếp người đã nuôi mình khôn lớn? Lương tâm cô chó ăn mất rồi à?”
” Mẹ ruột tôi cũng chỉ cho tôi một ngàn năm trăm thôi, chưa bao giờ tôi thấy thiếu. Trong mắt loại vong ân bội nghĩa như cô, làm gì cũng sai hết.”
” Cứ thử vào trại trẻ mồ côi đi. Ở đó ngay cả một cái ôm cũng không có, những đứa trẻ bị bỏ rơi la liệt. Cô được dì nuôi lớn khỏe mạnh, vậy mà còn mong quay lại đó sao?”
” Biết rõ mình không thể trả nổi ân tình, thế là chọn cách phủi sạch. Thật đáng thương cho dì cô.”
Trước làn sóng chỉ trích, Tô Hân cuối cùng cũng phản công:
” Các người chẳng biết gì hết. Bà ta nhận nuôi tôi vốn dĩ đã có mục đích. Bố tôi nói đúng, ai đi nhận con nuôi cũng chỉ vì lợi ích thôi. Đặc biệt là trong nhà đã có con trai, thì con nuôi chính là túi máu dự trữ cho con ruột.”
” Sau này tôi đi làm, bà ta có thể dựa vào tôi mà bóc lột. Lấy chuyện cưới xin, sính lễ để ép buộc. Con gái có quá nhiều chỗ để bị lợi dụng. Nếu tôi là con trai, bà ta chắc chắn đã không nhận nuôi rồi.”
Tim tôi bỗng chấn động dữ dội.
Bố nó?
Người đàn ông đó, từ khi nó chào đời đã biến mất không chút tin tức… vậy mà bây giờ, từ đâu lại xuất hiện?
Cư dân mạng cũng nhanh chóng đặt câu hỏi giống hệt như tôi.
” Không phải cô là trẻ mồ côi sao, ở đâu rơi xuống thêm một ông bố thế này?”
” Ủa, có bố mà lại để dì nuôi suốt mười tám năm? Bố ruột à?”
” Nếu đã có bố, sao không đi mà xin tiền ông ta, lại còn ở đây định mạng bạo dì mình?”
Tô Hân lần lượt trả lời từng câu:
” Năm tôi ra đời, mẹ tôi mất vì khó sinh, bố tôi đau khổ quá nên mới lang bạt nhiều năm. Tất cả đều vì ông ấy yêu mẹ quá nhiều.”
” Thực ra bố tôi từng muốn giành lại quyền nuôi tôi, nhưng biết dì sẽ không đồng ý. Những năm qua ông ấy vì tình yêu mà trôi dạt, trong lòng vẫn áy náy với tôi nên không dám nhận mặt.”
” Ban đầu tôi nghĩ nếu dì chịu nuôi tôi học đại học, sau này tôi sẽ báo đáp cả dì và bố. Nhưng giờ thì không cần thiết nữa. Dì nuôi tôi là do tự dì chọn, không đạt được mục đích thì cũng phải tự chịu lấy.”
” Bây giờ bố tôi đã đến, ông ấy sẽ cho tôi một gia đình thật sự. Không còn bị phân biệt, không còn bị chê cười, cũng chẳng phải chịu bất công. Ông nói ngôi nhà mới rất tốt, từ nay tôi sẽ không còn là trẻ mồ côi nữa.”
Lần này, dân mạng gần như đồng loạt nghiêng hẳn về một phía.
” Hay lắm, cha con cô đúng là có gen vong ân bội nghĩa truyền đời. Mau buông tha cho dì cô đi.”
” Nhớ trả tiền nuôi dưỡng cho dì cô nhé. Nuôi mười tám năm, ba trăm ngàn cũng chẳng quá. Trả xong rồi biến.”
” Khi cô cần chăm sóc, tốn tiền, thì ông bố đó biến mất. Giờ lớn rồi, đỗ đại học, ông ta lại mò về hái quả ngọt. Nói thêm chắc cũng thừa.”
” Mọi người nhìn kỹ đi, đừng bao giờ nuôi con của người khác. Nuôi mười tám năm lại thành kẻ ác, còn bố ruột chỉ cần ngoắc tay là cô ta như con chó chạy theo.”
Ngay lập tức, kẻ từng bày mưu cho Tô Hân lại một lần nữa ra mặt hiến kế.
” Chủ thớt làm đúng. Lòng người khó dò, chỉ có huyết thống mới đáng tin. Bố cô đã nói nhà mới rất tốt, vậy khả năng cao là cô sắp được hưởng phúc rồi.”
” Tôi khuyên cô nên cắt tên khỏi sổ hộ khẩu nhà dì sớm. Nếu không, sau này dì và anh trai thấy cô sống tốt lại bám vào đòi chia phần thì rắc rối đấy.”
” Việc này phải nhanh gọn, tranh thủ lúc họ còn chưa biết gì mà làm cho xong. Đợi đến khi họ kịp hiểu ra thì phiền phức lắm.”
Tô Hân lập tức bấm thích và đáp lại:
” Đúng vậy, chắc dì còn nghĩ rằng tôi sẽ mãi bị dì nắm chặt, đến lúc khó khăn phải quay về cầu xin. Nếu biết tôi đã nhận lại bố, sao có thể để yên chứ? Nhất là anh tôi cũng sắp tới tuổi kết hôn, mua nhà, ai biết chừng họ có tính bán rẻ tôi – đứa cháu gái – để bù cho con trai không?”
Tôi nhìn từng câu chữ tràn ngập oán hận và bôi nhọ, trong lòng lại không dấy lên nổi một gợn sóng nào.
Cái gã bố nhuộm vàng lông, sống phóng túng cả đời, giờ đã già, mà còn có thể mang đến cho nó hạnh phúc sao?
Dù thế nào tôi cũng không tin.
Giờ đã thấy rõ bản chất của nó, tôi chẳng còn gì để luyến tiếc tình thân mười tám năm này nữa.