Tôi trọng sinh về năm mười sáu tuổi, vừa thi xong kỳ thi chuyển cấp trở về nhà.
Dưới ánh hoàng hôn, mẹ tôi đang tất bật bên bếp, bà chuẩn bị hấp một nồi bánh bao thật to.
Em gái tám tuổi chạy vòng quanh tôi, líu lo gọi: “Chị ơi, em nhớ chị lắm.”
Con bé hồng hào, đôi mắt sáng long lanh, trong ánh nhìn tràn ngập hình bóng tôi.
Đúng lúc ấy, cậu thiếu niên nhà hàng xóm dừng xe đạp trước cổng nhà tôi, ánh mắt mong chờ hỏi: “Tri Nhã, thi làm bài thế nào rồi?”
Giọng nói trong trẻo như suối chảy.
Mẹ, em gái, người mình yêu… Đây là một khung cảnh đẹp đẽ nhường nào!
Ai ngờ được, mười bốn năm sau, tất cả lại tan nát đến vậy.
Người đàn ông sau này trở thành cha của hai đứa con tôi — Dư Cẩn Niên lại lén lút qua lại với chính em gái tôi. Mẹ tôi ôm đứa con gái riêng của họ, quỳ xin tôi nuốt uất ức vào trong, coi đứa bé như con ruột mà nuôi nẵng: “Đây là máu mủ của Tri Ân và Cẩn Niên. Con là dì ruột của nó, sao có thể mặc kệ được…”
Tiếng khóc thảm thiết ấy như vẫn còn vang bên tai, chỉ cần nghe lại một lần thôi cũng đủ khiến tôi nghẹt thở.
Bình luận