Tôi đã 19 tuổi rồi, vậy mà mẹ vẫn không nhớ nổi gương mặt tôi.
Bà có thể phân biệt hàng vạn loài thực vật, nhưng lại chẳng thể nhận ra tôi là ai.
Tôi rủ bạn học về nhà làm bài tập, mẹ gọi cảnh sát báo có người lạ xâm nhập.
Mẹ hầm tổ yến, bát cuối cùng đưa cho cô giúp việc, miệng lại gọi tên tôi: “Yên Yên, con mau ăn đi, mấy đứa kia ăn hết cả rồi.”
Tôi không trách mẹ. Ngược lại, còn chạy khắp nơi tìm thầy thuốc, chỉ mong chữa được bệnh mù mặt của mẹ.
Cho đến khi tôi tham gia trại hè sinh viên do Viện Nghiên cứu Thực vật tổ chức.
Chúng tôi bất ngờ gặp lũ bùn đá, bị mắc kẹt trên núi.
Dòng nước đổ xuống dữ dội, sức mạnh khủng khiếp va vào người khiến tôi gần như ngã quỵ.
Tôi thấy mẹ xuất hiện, giữa hàng chục đứa trẻ, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm.
Cuối cùng, bà ôm lấy một cô bé lạ mặt.
Tôi theo phản xạ hét lên cầu cứu: “Mẹ! Con ở đây mà!”
Trợ lý của mẹ cũng lo lắng kêu lớn: “Giáo sư Lý! Con gái bà ở bên này!”
Mẹ vất vả cõng cô bé kia trên lưng, mơ hồ nhìn tôi: “Tôi không quen con bé đó! Con gái tôi đâu có đi trại hè này!”
Dòng nước xiết đập mạnh vào người tôi, nhưng lời mẹ nói còn đau hơn cả đá sỏi.
Lúc tôi được cáng xuống bệnh viện, thấy mẹ trong phòng bệnh đang cẩn thận dùng khăn ấm lau mặt cho cô bé kia, dịu dàng hỏi: “Yên Yên, có đau không con?”
Cuối cùng, tôi cũng thấy rõ gương mặt đó. Là Hứa Yên – cô học trò nghèo được mẹ bảo trợ.
Thì ra… mẹ không phải không nhớ nổi mặt tôi. Chỉ là… bà chưa từng yêu thương tôi.
Nếu đã vậy, tôi xin trả lại tất cả.
Bình luận