Chương 3 - Mẹ Quên Mặt Con Gái
Tôi không muốn đợi đến lúc khai giảng. Tôi định mua đồ dùng cá nhân xong sẽ quay lại trường luôn.
Sau khi mua xong, tôi tình cờ đi ngang qua một nhà hàng mà ngày trước mẹ từng dẫn tôi đến.
Tôi ngồi vào chiếc bàn trống cuối cùng.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi: “Chị Nhan Nhan? Em muốn ngồi bàn này.”
Tôi lướt nhanh thực đơn, không ngẩng đầu: “Tôi đến trước, vui lòng xếp hàng.”
Hứa Yên cười nhạt: “Chị vẫn chưa hiểu à? Dì ấy không yêu chị. Nếu còn dám tranh giành với em, coi chừng ngay cả tiền tiêu vặt cũng bị cắt hết!”
Tôi chẳng buồn tranh cãi, gọi nhân viên phục vụ: “Tôi đã ngồi ở đây rồi. Làm ơn mời vị tiểu thư này xếp hàng theo thứ tự.”
Giọng mẹ vang lên phía sau: “Đừng ích kỷ như thế. Chúng ta có ngại ngồi chung bàn đâu, sao phải đuổi người khác?”
Tôi trang điểm kỹ càng, cổ tay trống trơn—băng tay đỏ đã bị tôi tháo ra từ lâu.
Quả nhiên, mẹ không nhận ra tôi.
Hứa Yên lập tức khoác tay mẹ, làm nũng:
…
“Dì ơi, tự dưng con không muốn ăn ở đây nữa. Chị này ngồi ăn một mình trông tội nghiệp quá, mình nhường bàn cho chị ấy đi.”
Mẹ tôi dịu dàng vỗ tay cô ấy: “Yên Yên nhà mình đúng là tốt bụng nhất!”
Hai người khoác tay rời đi, thân thiết hơn cả mẹ con ruột.
Tàn dư cuối cùng trong tôi cũng vỡ vụn thành tro bụi.
Về đến nhà, tôi phát hiện cửa đã bị khóa trái.
Gõ hơn chục cái, người ra mở lại là Hứa Yên.
Cô ta không có ý định cho tôi vào.
“Chị Hứa Nhan, có vài lời dì không tiện nói thẳng, nhưng chị cũng nên biết điều một chút rồi đấy.”
“Ngần ấy năm qua chị không thấy mình giống người ngoài à?”
“Hồi nhỏ ngày nào em cũng mặc đồ đỏ, chị thì đeo băng tay đỏ. Là muốn làm bản sao của em à?”
“Nhưng từ hôm nay em chuyển vào đây rồi, chị định làm gì tiếp theo đây?”
Tôi đứng ngoài cửa, lần đầu tiên biết rằng gió mùa hè cũng có thể lạnh đến thế.
Cô ta đã cướp đi mẹ tôi, còn âm thầm định cướp luôn cái tên của tôi.
Giờ đây, cô ta lại thừa lúc thuận lợi mà cướp nốt mái nhà này.
Phải rồi… tôi còn có thể làm gì nữa chứ?
Có lẽ, những gì dễ dàng bị cướp mất… vốn dĩ chưa bao giờ thuộc về mình.
Tôi đẩy Hứa Yên sang một bên, vào nhà thu dọn hành lý.
Kéo vali đi ra.
Mẹ bước ra, sững người khi nhìn thấy tôi.
Trên mặt Hứa Yên thoáng qua một tia hoảng loạn.
Nhưng mẹ lại mở miệng hỏi: “Chị Hứa, chị kéo vali đi đâu vậy?”
Tôi bật cười cay đắng, đến mức nước mắt cũng muốn rơi theo: “Đi mua nhiều đồ một chút.”
Mẹ lẩm bẩm: “Ừ thì mua nhiều cũng đúng… nhưng cần gì phải dùng đến vali đâu.”
Tôi bước đi thật nhanh, như thể muốn bỏ lại tất cả sau lưng.
Từ nay, trong ngôi nhà này… sẽ không còn Hứa Nhan nữa.
04
Hai ngày sau, mẹ gửi cho tôi một tin nhắn:
“Ra khỏi nhà mà không nói câu nào? Học đòi người ta bỏ nhà đi? Có bản lĩnh thì đừng quay về nữa!”
Từ đó trở đi, chẳng ai liên lạc với tôi thêm một lần nào.
Tôi đem toàn bộ băng tay và đồ trang sức màu đỏ vứt hết vào thùng rác.
Nhân lúc chưa nhập học, tôi định đến trung tâm cứu trợ phụ nữ và trẻ em làm tình nguyện viên.
Hiệu trưởng tóc bạc phơ nhìn thấy tôi thì rất xúc động: “Hứa Nhan đến rồi à? Hiếm thật đấy. Nhớ hồi con hơn mười tuổi đã đến giúp rồi mà!”
Trên bức tường trưng bày là những tấm ảnh của phụ nữ và trẻ em bị bạo hành—những vết thương loang lổ khiến người ta rùng mình.
Mắt tôi lại đỏ hoe.
Cha ruột tôi, bên dưới vẻ ngoài nho nhã điển trai, lại là một con quỷ.
Ông ta đem mọi tức giận từ công việc, đầu tư thất bại… trút lên người mẹ tôi.
Năm tôi 9 tuổi, cha tôi say rượu, lại giơ nắm đấm về phía mẹ.
Tôi vừa khóc vừa lao đến chắn trước mẹ, nhưng lại bị ông ta đẩy mạnh sang một bên.
Đầu đập vào bàn kính, máu đỏ thẫm nhuộm mờ đôi mắt tôi.
Có lẽ mùi máu càng khiến ông ta điên cuồng hơn, ông xách ghế lên, nện từng phát xuống người mẹ.
Tôi như nghe thấy tiếng xương gãy.