Chương 1 - Mẹ Quên Mặt Con Gái
Tôi đã 19 tuổi rồi, vậy mà mẹ vẫn không nhớ nổi gương mặt tôi.
Bà có thể phân biệt hàng vạn loài thực vật, nhưng lại chẳng thể nhận ra tôi là ai.
Tôi rủ bạn học về nhà làm bài tập, mẹ gọi cảnh sát báo có người lạ xâm nhập.
Mẹ hầm tổ yến, bát cuối cùng đưa cho cô giúp việc, miệng lại gọi tên tôi: “Yên Yên, con mau ăn đi, mấy đứa kia ăn hết cả rồi.”
Tôi không trách mẹ. Ngược lại, còn chạy khắp nơi tìm thầy thuốc, chỉ mong chữa được bệnh mù mặt của mẹ.
Cho đến khi tôi tham gia trại hè sinh viên do Viện Nghiên cứu Thực vật tổ chức.
Chúng tôi bất ngờ gặp lũ bùn đá, bị mắc kẹt trên núi.
Dòng nước đổ xuống dữ dội, sức mạnh khủng khiếp va vào người khiến tôi gần như ngã quỵ.
Tôi thấy mẹ xuất hiện, giữa hàng chục đứa trẻ, ánh mắt hoảng loạn tìm kiếm.
Cuối cùng, bà ôm lấy một cô bé lạ mặt.
Tôi theo phản xạ hét lên cầu cứu: “Mẹ! Con ở đây mà!”
Trợ lý của mẹ cũng lo lắng kêu lớn: “Giáo sư Lý! Con gái bà ở bên này!”
Mẹ vất vả cõng cô bé kia trên lưng, mơ hồ nhìn tôi: “Tôi không quen con bé đó! Con gái tôi đâu có đi trại hè này!”
Dòng nước xiết đập mạnh vào người tôi, nhưng lời mẹ nói còn đau hơn cả đá sỏi.
Lúc tôi được cáng xuống bệnh viện, thấy mẹ trong phòng bệnh đang cẩn thận dùng khăn ấm lau mặt cho cô bé kia, dịu dàng hỏi: “Yên Yên, có đau không con?”
Cuối cùng, tôi cũng thấy rõ gương mặt đó. Là Hứa Yên – cô học trò nghèo được mẹ bảo trợ.
Thì ra… mẹ không phải không nhớ nổi mặt tôi. Chỉ là… bà chưa từng yêu thương tôi.
Nếu đã vậy, tôi xin trả lại tất cả.
01
Tôi là người cuối cùng được cứu, cũng là sinh viên duy nhất bị thương nặng.
Chân tôi bị ép biến dạng, phải phẫu thuật lấy xương vụn ra.
Thuốc tê hết tác dụng, tôi đau đến mức chỉ muốn chết, nhưng vẫn phải tự rót nước, đặt cơm.
Cô ở cùng phòng bệnh không đành lòng, hỏi sao không có ai chăm sóc.
Tôi cố gắng nhếch đôi môi khô nứt nẻ, cười gượng: “Mẹ cháu cũng đang bệnh mà.”
Mười ngày sau, tôi chống nạng rời viện, chân bó bột nặng trịch.
Mẹ ngồi lạnh lùng trên ghế sofa, dì giúp việc là dì Hứa thì thất vọng trách móc: “Cháu có biết mười ngày qua giáo sư Lý đã vất vả thế nào không?”
“Ngày nào bà ấy cũng phải làm việc với đoàn điều tra tai nạn, viết báo cáo các kiểu!”
Mẹ tức giận nói: “Con lén đăng ký tham gia trại hè thì thôi đi, tại sao còn chạy lung tung lúc cứu hộ?”
“Bây giờ ai cũng tưởng con gây họa vì Hứa Yên! Việc xét giải, khen thưởng của con bé đều bị ảnh hưởng, con biết không?!”
Chút hy vọng cuối cùng trong tôi cũng tan biến.
Hóa ra mẹ chờ tôi về, chỉ vì lo cho học bổng của Hứa Yên.
Tôi đặt cái chân bó bột lên sofa, mũi cay xè: “Mẹ ơi, lúc đó… con ở ngay bên cạnh mẹ mà.”
Mẹ sững người trong giây lát, rồi đưa tay bóp trán: “Không phải mẹ đã dặn con phải đeo băng tay màu đỏ ở cổ tay rồi sao?”
“Con biết rõ mẹ không nhận ra được gương mặt con mà!”
Bà mở điện thoại, gửi cho tôi hai địa chỉ email. “Viết một bản tường trình, chứng minh công tác cứu hộ của bọn mẹ rất kịp thời
. Việc con bị thương là do tự ý chạy loạn, hoàn toàn không liên quan đến Hứa Yên.”
Quả nhiên, mẹ luôn tính toán chu toàn. Chỉ là… chưa bao giờ là vì tôi.
Từ năm tôi 9 tuổi, chứng mù mặt của mẹ ngày càng nghiêm trọng.
Giờ đây, mẹ hoàn toàn không nhận ra được gương mặt của tôi nữa.
Hôm xảy ra lũ bùn đá, mẹ đứng ngay cạnh tôi, nhưng lại chẳng hề kéo tôi một tay.
Nằm viện mười ngày, chẳng ai đến thăm lấy một lần.
Bây giờ, lại muốn tôi ra mặt làm chứng giúp họ?
Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ, đầy thất vọng, cố hỏi lần cuối. “Tối hôm đó, mẹ có biết người mẹ cõng đi là Hứa Yên không?”
Mẹ ngẩng đầu lên, ngập ngừng vài giây: “Hôm đó loạn lắm… mẹ tưởng cô bé đó là con.”
Tôi bật cười chua chát.
Mẹ nói không nhận ra tôi, nên bắt tôi ngày nào cũng đeo băng tay đỏ, đến mức cổ tay tôi bị viêm da, nổi mẩn quanh năm.
Nhưng hôm đó, giữa màn đêm mưa gió, cô bé kia mặc toàn đồ đen, mẹ vẫn ôm trúng cô ta một cách chính xác.
“Nhưng mẹ ơi, con đã gọi mẹ, cả cô trợ lý cũng gọi mẹ nữa mà.”
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Mẹ thản nhiên đáp: “Mưa lớn thế, ai nghe thấy gì!”
“Với lại mẹ là giáo viên dẫn đoàn, tất nhiên phải đặt lợi ích cá nhân sang một bên, ưu tiên cứu học sinh trước là đúng rồi. Con đừng nhỏ nhen như vậy!”