Chương 3 - Mảnh Vải Đẫm Máu
Bất kể là thứ gì đã tàn úa, chỉ cần đến tay ta đều có thể làm cho sống lại.
Gà nhà Vương đại nương bỏ ăn, ta cho ăn hai hôm lại chạy nhảy bình thường.
Cây ăn quả nhà Lý đại thẩm rụng hết lá, ta tưới mấy ngày lại xanh um sum suê.
Năm xưa ta vớt được Phó Nhị ở bên sông, một mũi thương gãy đâm xuyên lưng ra ngực, toàn thân đẫm máu, chỉ còn chút hơi tàn.
Ta đem y về rửa sạch vết máu, cạy miệng đút cháo, nhai thuốc đắp lên vết thương… Cuối cùng cũng bị ta cứu sống.
Huống chi chỉ là mấy chậu hoa?
Ta vui, công chúa càng thêm hoan hỉ. Người vòng quanh mấy chậu hoa đi một vòng, hái một đóa nở rộ nhất đưa cho người bên cạnh.
“Phí lang, thay ta cài hoa.”
Họ Phí… Cái họ này sao lại quen đến thế?
Ta không nhịn được ngẩng đầu, liền chạm phải ánh mắt của người ngồi vị trí đầu tiên.
Phó Minh Chiêu thoáng sững người, rồi lại thản nhiên thu mắt về, cúi đầu dịu dàng nhìn công chúa.
Ta vẫn chăm chú ngắm nhìn nam tử lạ mặt kia.
Đại tướng quân Phó Minh Chiêu – người thắng trận trở về, mày như núi xa, dung mạo tuấn tú.
Ngồi cùng công chúa, quả thật là một đôi trai tài gái sắc, xứng đôi vô cùng.
Đẹp, thật sự đẹp. Nhưng chẳng giống Phó Nhị của ta chút nào, không điểm nào là giống.
Phó Minh Chiêu là thế tử phủ Tần quốc công, xuất thân hào môn quyền quý.
Còn Phó Nhị, chỉ là một tiêu sư chạy trốn nạn, bị ám toán rồi lưu lạc đến bên ta.
Phó Minh Chiêu dịu dàng ôn nhã, biết phủi hoa rơi trên vai công chúa, còn cúi người trêu ghẹo nàng ta khẽ khàng bên tai.
Còn Phó Nhị, lạnh lùng nghiêm nghị, lại có một vết sẹo dữ tợn nơi đầu mày, khiến ai thấy cũng e dè né tránh.
Chỉ có ta – chỉ có ta là không sợ, quấn lấy y, giỡn với y, chẳng nề hà gương mặt giống Diêm Vương của y.
Phó Minh Chiêu và Phó Nhị, ngoài cái họ giống nhau, chẳng còn điểm nào tương đồng.
Nhưng thiên hạ họ Phí đâu ít? Ngay đầu thôn ta cũng có mấy họ rồi.
Ta chắc hẳn là điên rồi, mới có thể trong khoảnh khắc ấy, nhận lầm Phó Minh Chiêu là Phó Nhị.
Ta thầm bật cười. Nhưng giây kế tiếp, Phó Minh Chiêu cúi đầu, cài đóa Vũ Y Dao Hoàng vào tóc công chúa.
Khi người cúi thấp, nơi cổ áo hé ra một mảng da, ta liền thấy vết bớt kia.
Một vết bớt hình kỳ lân nằm cuộn mình, giống hệt vết mà Phó Nhị có.
Ta choáng váng, yến tiệc vừa tan đã vội vã bỏ đi, như thể sau lưng có quỷ đuổi.
Về đến nhà, ta vịn bàn mà nôn khan, tưởng như ói cả tim gan ra.
Uống hai ngụm trà lạnh, cơn khó chịu mới vơi đi phần nào, nhưng ấm ức trong lòng lại trào lên, ta ngồi xổm dưới đất khóc ròng.
Quả nhiên giống như ta đoán – Phó Nhị đã mất trí nhớ.
Bằng không, sao y chưa từng quay lại tìm ta?
Ta từng nghĩ, nếu thật sự là y mất trí, bị người khác nhặt về rồi thì phải làm sao?
Chuyện ấy cũng đơn giản thôi. Ta chỉ cần lấy ra tờ hôn thư năm xưa cho người ta xem.
Trắng đen rõ ràng, có tên ta và y, không thể chối cãi!
Nếu nhà ấy còn không chịu thả người, ta sẽ canh cửa ngày đêm, gào lớn gọi dân làng tới xem xét, khiến bọn họ không ngóc đầu lên được nữa!
Ta không phải loại đàn bà yếu đuối chỉ biết khóc than. Ngay cả bà chằn họ Đào còn bị ta mắng thua, phải mang trứng ăn trộm trả lại cho ta!
Nhưng… nếu người nhặt được y là công chúa thì sao?
Cửa công chúa, có thể chắn ư?
Nếu y không còn gọi là Phó Nhị thì sao?
Còn tờ hôn thư kia, còn tính sao được nữa?
Nghĩ đến đây, ta lại thấy đau đầu, trong lòng bất giác trách móc.
Phó Nhị à Phó Nhị, ngươi làm sao thế hả?
Hết đổi tên đổi họ, lại còn lấy cả công chúa.
Ngươi chẳng thể như xưa, yên ổn ngồi một chỗ chờ ta tới nhặt ngươi về được sao?
4.
Ta không biết, sau khi mất trí nhớ, Phó Nhị đã trải qua những gì.
Nhưng ta biết – có lẽ y không thể quay về được nữa rồi.
Dưới gầm trời này, ai dám tranh với công chúa?
Người chỉ cần nhấc tay là đủ đè chết ta. Trên người người khoác những thứ ta cả đời chưa thấy, đứng trước người ta còn chẳng dám thở mạnh.
Có lẽ ta là kẻ hèn nhát, chẳng dám tranh giành với kẻ quyền cao chức trọng.
Cũng có lẽ, ở bên công chúa, Phó Nhị sống tốt hơn nhiều so với bên ta.
Nghĩ thông suốt rồi, lòng ta cũng nhẹ đi không ít.
Dù sao ngày vẫn phải sống. Có nam nhân hay không, cũng chẳng khác biệt là bao.
Trước khi gặp Phó Nhị, ta đã sống thế nào, thì sau này cứ sống như thế.
Còn về Phó Nhị, nếu một ngày nào đó y nhớ lại ta, thì tự nhiên là tốt.
Còn nếu cả đời chẳng thể nhớ nổi, y làm đại tướng quân hiển hách, cưới công chúa thiên kim… vậy cũng tốt.
Ta lau nước mắt, bật dậy khỏi đất.
Không giận nữa, không buồn nữa, vẫn còn việc quan trọng cần lo.
…Ấy chết?
Chợt ta sực nhớ, ta quên không thương lượng chuyện cung hoa với công chúa rồi!
Phủ công chúa chiếm gần nửa dãy phố, trong mấy trăm gian phòng đâu đâu cũng đặt bình hoa.
Chưa kể hoa cài đầu, hoa làm bánh, hoa nghiền chế son phấn…