
Ngày tôi rời khỏi nhà họ Lục, Lục Dận đứng dựa vào khung cửa.
Nhìn tôi thu dọn hành lý, anh ta cười như không cười:
“Gì vậy?”
“Phát hiện ra dù đã sinh con cũng không ép được tôi cưới cô à?”
“Thế nên thấy thằng bé vô dụng, đi cũng chẳng định mang nó theo?”
Tôi còn chưa kịp mở miệng.
Lục Tinh Ngôn – người đã lén nghe nãy giờ ở cửa – bước vào.
Thằng bé cẩn thận đổ hết tiền trong heo đất vào tay tôi.
“Mẹ ơi, mẹ phải tự chăm sóc mình đấy nha.”
“Còn nữa, mẹ có thể hứa với con một chuyện không, là tuyệt đối sẽ không quay lại nữa.”
“Dì Thiển Thiển nói, chỉ khi mẹ hoàn toàn rời đi, dì ấy mới chịu làm mẹ của con.”
Bình luận