Chương 2 - Lời Hứa Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Lục Tinh Ngôn khựng lại khi nghe thấy nhắc đến mẹ.

Không còn tiếp tục nói về Tống Thiển nữa.

Mà kéo kéo ống quần của Lục Dận, hỏi:

“Ba ơi, có phải điện thoại lúc nãy là mẹ gọi không?”

Lục Dận khẽ gật đầu.

“Ơ, có phải ba nói với mẹ là con bị bệnh nên mẹ muốn về thăm con không ạ?”

Lục Dận nhìn vào đôi mắt tròn xoe đáng yêu của con trai.

Cuối cùng cũng khẽ ừ một tiếng.

Lục Tinh Ngôn vốn đã đoán được Đường Tư Cẩn sẽ lo cho mình mà quay về.

“Nếu vậy thì để con đeo khẩu trang đã, kẻo lây cho mẹ mất.”

“Lần khác lại đi chơi với dì Thiển Thiển cũng được.”

Mới một tuần không gặp.

Dường như nó cũng không còn phản cảm khi nghĩ đến việc gặp lại mẹ nữa.

Lục Dận mím chặt môi: “Mẹ đang làm thêm.”

“Ba không bảo mẹ quay về.”

Trên trán Tinh Ngôn vẫn còn dán miếng hạ sốt, nghe vậy thì chớp chớp mắt.

“Vậy… vậy đi tìm dì Thiển Thiển trước cũng được…”

Nó không tỏ ra buồn bã gì mấy.

Dù sao thì mẹ chắc chắn sẽ quay lại thăm nó thôi.

Từ nhỏ tới lớn, mỗi khi nó ốm, người lo nhất luôn là mẹ.

Chỉ là hơi ngạc nhiên một chút.

Bởi vì trước đây, dù mẹ có đang ở nước ngoài, chỉ cần biết nó bệnh là sẽ lập tức bay xuyên đêm về.

7

Sau một tuần đi làm, tôi đã dần thích nghi với công việc.

Dù Hạ Thừa Châu chưa từng xuất hiện lần nào.

Để tránh rắc rối, mỗi lần phụ huynh đến đón con ở cổng, tôi đều trốn trong văn phòng để chấm bài.

Chỉ duy nhất một lần, hôm đó Cháo Cháo xin nghỉ.

Tôi theo đồng nghiệp ra ngoài tiễn học sinh tan lớp.

Bình thường, tôi luôn cố gắng cư xử công bằng với tất cả học sinh.

Nhưng không hiểu sao, cô bé ấy vẫn nhận ra sự khác biệt.

8

Hôm đó, tâm trạng của Cháo Cháo rõ ràng không tốt.

Trong giờ ra chơi, cô bé chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mấy cậu bé chạy giỡn trong hành lang vô tình va vào cô bé.

Rồi chẳng ai xin lỗi mà cứ thế chạy đi.

Tôi lập tức chạy lại, ngồi xổm trước mặt cháu: “Cháo Cháo, con không sao chứ?”

“Có bị đau ở đâu không, cho cô giáo xem nào.”

Cô bé ôm lấy đầu gối không cho tôi xem, rồi quay đầu đi.

“Không cần làm phiền cô đâu.”

“Con sẽ mượn băng cá nhân từ giáo viên khác.”

Tôi hơi sững lại, dịu giọng nói: “Cô Đường cũng có mà.”

“Con không cần của cô.”

Cái đầu tròn trịa của cô bé hơi ngẩng lên, toát ra vẻ cứng đầu.

“Con biết cô không thích con, nên cũng không cần giả vờ tốt với con.”

Tôi ngạc nhiên: “Cô chưa bao giờ không thích con cả.”

“Con ngoan ngoãn, lễ phép, lại có năng khiếu vẽ.”

“Cô làm sao mà không thích con được chứ.”

Cháo Cháo liếc nhanh tôi một cái.

Rồi lập tức quay đầu, hừ nhẹ một tiếng.

“Lần trước cô Lý nhờ cô đưa con về, cô vừa nghe là con thì không muốn đi.”

“Rồi mấy hôm trước, buổi trưa con không muốn ăn với mấy cô giáo kia nên ngồi ăn cạnh cô, mà cô ăn xong liền chạy mất tiêu.”

Nhắc đến chuyện đó, có vẻ cô bé lại nhớ lại cảnh hôm ấy.

Má phồng phồng lên vì tức, quay sang trách tôi:

“Chưa từng có ai ghét con như vậy!”

“Nếu cô không thích con, con cũng sẽ không thích cô nữa!”

Tôi hơi ngượng…

Hôm đó trong căn tin, tôi còn tưởng mình đã rất kín đáo.

Cháo Cháo mang bát cơm ngồi xuống đối diện tôi.

Không nhìn tôi, chỉ lẩm bẩm:

“Các cô ấy ồn ào quá, toàn hỏi chuyện chú nhỏ của con.”

Tôi liền dịch khay cơm ra, nhường chỗ cho con bé.

Nhưng chưa đầy nửa phút sau, đồng hồ điện thoại của cháu reo lên.

Là Hạ Thừa Châu gọi đến.

Tôi lập tức thấy căng thẳng, vội ăn cho xong rồi đứng dậy bỏ đi.

Tôi không biết giải thích sao, chỉ đành nhìn thẳng vào cô bé, nghiêm túc nói từng chữ:

“Cô sai rồi, từ nay sẽ chờ con ăn cơm xong, cũng sẽ đưa con về nữa…”

“Nhưng thật lòng, cô không hề ghét Cháo Cháo.”

Cô bé quay nửa mặt lại.

Gương mặt tròn trĩnh, nhìn hơi giống Shin – Cậu Bé Bút Chì.

“Thật không đó?”

Công chúa Cháo Cháo kiêu hãnh hỏi tôi:

“Thật không đó?”

“Thật mà.” Tôi cam đoan.

Cô bé chìa hai tay ra, mặt nghiêm nghị:

“Vậy thì phải bế…”

“Cháo Cháo đau chân.”

Vết trầy ở đầu gối lộ ra.

Tôi bế con bé lên, đưa về văn phòng để sát trùng và bôi thuốc.

Sau đó quay lại lớp, gọi cậu bé vừa xô ngã Cháo Cháo đến xin lỗi.

Cháo Cháo nhìn tôi chớp chớp mắt, môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhỏ.

Đó là dấu hiệu cho thấy con bé sẵn sàng giảng hòa với tôi rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)